Tiểu Ngũ: “Tình yêu của em dành cho chị không thường đâu nha!” [2].
[1] [2]: Từ làm trong đi làm và từ bình thường có cùng bính âm.
Túc Bảo: “…”
Tiểu Ngũ hưng phấn áp đầu vào mặt Túc Bảo: “Em vừa ăn mì đó, đoán xem em đã ăn loại mì gì!” [3].
Túc Bảo bị nó dụi vào mặt, không khỏi cười khúc khích: “Mì gì?”
Tiểu Ngũ vui vẻ nói: “Em muốn nhìn thấy mọi mặt của chị.” [4].
[3] [4]: Mỳ và mặt có cùng bính âm.
Kỷ Trường: “…”
Bà cụ Tô: “…”
Tô Tử Chiến và Tô Tử Du: “…”
Mèo hoa: “…”
Ngươi biết nói, ngươi lợi hại, ngươi ghê gớm!
Biết nói sao không nói luôn chuyện ngươi bắt nạt ta?
Quả nhiên, Tiểu Ngũ bắt đầu nói: “Hôm nay lão Lục lại bắt nạt em.”
Lão·Cái Chuông·mèo hoa Lục: “…”
Quả nhiên biết nói chuyện rất ghê gớm nha.
Cái Chuông tức giận nhảy dựng lên, muốn dùng móng vuốt tát chết con vẹt.
Nhưng Túc Bảo ngăn lại, nói: “Này, chị đã bảo em không được bắt nạt người khác mà.”
Cái Chuông tức giận: Con vẹt kia không phải người, mà là chó!!
Tiểu Ngũ đắc ý, cụ rùa thì nằm trên cầu thang tầng hai, chậm rãi nhai một miếng thịt tôm.
Nhờ có lão Lục, cuộc sống của cụ rùa bình lặng hơn rất nhiều.
Lão Lục·Cái Chuông không chịu để mọi chuyện trôi qua như vậy, nó nhảy lên lan can cầu thang, bay qua mái hiên và tường rồi cắn vào máy ảnh.
“Meo meo!” Nó gặm máy ảnh không chịu nhả ra.
Tô Tử Du ngạc nhiên hỏi: “Sao nó lại ngậm máy ảnh trong miệng… Lẽ nào có ẩn tình oan khuất đáng kinh ngạc gì nhỉ? Không lẽ, Tiểu Ngũ bắt nạt nó?”
Không, tuyệt đối không có khả năng, ngày hôm qua Tiểu Ngũ bị mèo hoa truy đuổi đến độ phân của Tiểu Ngũ cũng phọt cả ra ngoài.
Túc Bảo cũng rất kinh ngạc: “Anh, anh có thể xem camera giám sát được không?”
Tô Tử Du: “Đương nhiên, mấy chuyện này quá đơn giản với anh!”
Tô Tử Du vội vàng chạy lên lầu, lấy máy tính xuống.
Tiểu Ngũ đắc ý bỗng thảng thốt đến độ quên khép lại đôi cánh đang hé mở của mình…
“A…Trời mưa rồi, phải đi thu quần áo thôi.” Tiểu Ngũ lập tức vỗ cánh bay ra ngoài…
Túc Bảo và Tô Tử Du chụm đầu trước màn hình máy tính và xem video từ camera.
Bà cụ Tô không khỏi cúi người hóng hớt chuyện vui.