Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nặng quá!

Bội thu rồi!

Cô bé vui mừng khôn xiết.

Lúc này Du Sâm Miểu đang gỡ tay Lâm Tuyết Anh ra, nói: “Đủ rồi, nếu em không thể chọn lựa thì anh lùi bước là được.”

Du Sâm Miểu bị tổn thương nghiêm trọng rồi.

Tối qua, anh ấy còn ôm ấp ngọt ngào với Lâm Tuyết Anh, còn tưởng tượng đến tương lai hạnh phúc.



Hôm nay, hiện thực phũ phàng đã nện cho Du Sâm Miểu một cú đả kích mạnh.

Lẽ ra, anh ấy nên biết sớm hơn… Ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Tuyết Anh chưa bao giờ muốn một lòng một dạ bên anh ấy….

Du Sâm Miểu thở dài rồi quay đầu rời đi không chút lưu luyến.

Lâm Tuyết Anh vừa hoàn hồn đã trông thấy bóng lưng rời đi của Du Sâm Miểu, nhớ tới cảnh tượng ngọt ngào đêm qua, cô nàng vô thức gọi: “Sâm Miểu…”

Nghị Bân kéo mạnh Lâm Tuyết Anh về, miệng nở một nụ cười phức tạp: “Tiểu Anh Đào…”

Lâm Tuyết Anh nhìn người đàn ông trước mặt, hu hu, cô nàng chỉ còn mỗi Nghị Bân thôi…

“Nghị Bân, anh sẽ không rời xa em đúng không… Anh nói sẽ yêu em hết cuộc đời mà…”

Hai người bạn trai đã bỏ đi rồi, Lâm Tuyết Anh chỉ cảm thấy trái tim trống trải, khó chịu hơn cả việc bắt cô nàng ngừng thở.

Họ là nước, còn cô nàng là cá, cá sao có thể sống thiếu nước đây?

Lâm Tuyết Anh nhìn Nghị Bân đầy mong chờ.

Chẳng ngờ Nghị Bân lại nói: “Anh muốn nói, em về dọn sạch đồ đạc ra khỏi nhà anh đi.”

Anh ấy nhìn Lâm Tuyết Anh, gằn từng chữ: “Sau này đừng bao giờ đến nhà anh nữa!”

Lâm Tuyết Anh chết lặng: “Không…. anh không thể làm như vậy, anh từng nói dù em làm sai điều gì cũng sẽ tha thứ cho em, sẽ luôn ở bên em!”

Cô nàng chỉ thiếu cảm giác an toàn, chỉ muốn có thật nhiều tình yêu từ những người đàn ông khác nhau thôi mà!

Như vậy thì có gì là sai?

Nghị Bân đẩy Lâm Tuyết Anh ra: “Không, giờ anh đổi ý rồi.”

Anh ấy nhìn Lâm Tuyết Anh thật kỹ: “Anh thu lại thẻ ngân hàng, sau này em tự lo liệu cho bản thân nhé!”

Đáy lòng Lâm Tuyết Anh lạnh buốt.

Không được!

Nghị Bân thu lại thẻ ngân hàng thì cô nàng lấy đâu ra tiền mà sống đây?

“Nghị Bân…”

Nghị Bân dứt khoát đẩy Lâm Tuyết Anh ra!

Bên ngoài có rất nhiều người tụ tập xem kịch hay, Lâm Tuyết Anh vừa bị đẩy ra thì lập tức bị một đám người chỉ trỏ khiến cô nàng không còn bậc thang bước xuống.

Nghị Bân mím môi nhìn Túc Bảo và Tô Nhất Trần, lặng lẽ đóng gói những loại thuốc họ đã chọn rồi đưa cho Túc Bảo: “Xin lỗi.”

Anh ấy nói tiếp: “Hôm nay tôi đóng cửa hàng thôi, chỗ thuốc này tặng mọi người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK