Ông ta càng nói, Vương tiểu thư càng làm dự.
Đúng là tốt thật, nhưng năm mười sáu thập một mét vuông thì lành quá… Khi còn sống đã rất khó khăn, ngờ đâu chết rồi cũng không yên ổn.
Nhân viên bán hàng sinh dâm bĩu môi, lườm Vương tiểu thư và người đàn ông đi theo vẫn luôn im lặng từ Ninh đến giờ. Mặc dù cô ta không lên tiếng nhưng ánh mắt lại như đang nói quỷ nghèo thì đừng tới đây.
Người đàn ông gió hai cánh gió, hai sáu tuổi sau lưng Vương tiểu thư cài tức nóng, Lôi: “Chị, không thì đặt bốt trước đi! Một mét vuông khá thoải mái, có lẽ chị không muốn ba mình sống tốt một chút sau khi mất à?”
Vương tiểu thư anh ta: “Không đủ tiền, không thì em góp thêm số lẻ đi, sáu vạn thôi.”
Em trai Vương tiểu thư há miệng ẩm dốc, lầu bầu: “Em không có tiền…” Dứt lời còn bội tiền chuối gái, cảm giác chị gái đang cố gắng tạo ý anh ta bẽ mặt trước đám đông.
Thực ra Vương tiểu thư cũng rất do dự, cô ấy hiểu ba mình rất coi trọng thể diện.
Nhưng điều này đã vượt quá khả năng chi trả của cô ấy.
Vương tiểu thư hỏi: “Có thể giảm bớt được không? 490 ngàn tệ có được không?”
Giám đốc kinh doanh chẳng buồn cân nhắc đã lập tức lắc đầu: “Giảm giá 20% hôm nay đã là mức giảm giá tốt nhất rồi, không thể giảm hơn được nữa.”
Vương tiểu thư mệt mỏi đứng dậy nói: “Vậy tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Giám đốc kinh doanh không khách khí như lúc đầu nữa, gật đầu cho có lệ: “Được rồi, cô quyết định xong rồi quay lại nhé!”
Hai người bước sang một bên, trong mắt Giám đốc kinh doanh chất chứa sự khinh thường.
Xì, vốn tưởng cô gái này là người lắm tiền, hóa ra lại là một con chó nghèo.
Bọn người nghèo kiết hủ lậu này tưởng nghĩa trang Thanh Sơn là nơi ai thích cũng có thể mua đất hả?
Sau khi nhà họ Tô đặt mộ gia tộc ở đây, không biết có bao nhiêu người muốn mua mà chẳng mua được đất xây mộ. Hôm nay, nghĩa trang Thanh Sơn mở thêm một khoảnh đất mới nên mới tổ chức hoạt động giảm giá này.
Ngày thường, làm gì có chuyện giảm giá 20% hay 10%, muốn mua đất còn phải thông qua các mối quan hệ.
Mua không nổi thì đừng có đến đây, thật lãng phí thời gian của ông ta!
Lúc này, một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước vào, giám đốc kinh doanh vội nhiệt tình chào đón: “Tôn tổng, anh đến rồi!”
“Anh xem hôm nay có thể quyết định mảnh đất nào không?… Phong thủy của nghĩa trang Thanh Sơn của chúng tôi tuyệt đối không tầm thường. Anh xem, đây là mộ gia tộc của gia tộc giàu nhất – nhà họ Tô…”
Giám đốc kinh doanh lấy ra những bức ảnh mộ gia tộc của nhà họ Tô, dù sao nhà họ Tô cũng đã là ‘bảng hiệu’ của ông ta, hễ có người tới xem đất là ông ta lập tức lấy mấy tấm ảnh đó ra chào hàng.
“Đến nhà họ Tô còn đặt mộ gia tộc ở đây, anh nghĩ xem, nhà họ Tô lắm tiền nhiều của như vậy thì thầy phong thủy được họ thuê về xem đất xây mộ cũng chẳng phải hạng tầm thường…”
“Lại nói, nhà họ Tô ngày càng giàu có như vậy cũng nhờ chọn được mảnh đất lành xây mộ gia tộc rồi các cụ phù hộ cho….. Phong thủy nơi này chăc chắn cực kỳ tốt…”
“Thông thường khách tới xem đất ở nghĩa trang Thanh Sơn luôn dứt khoát đặt mua luôn, rất ít người chê đắt, bởi phong thủy tốt hay không rành rành ra đấy…”
Khi nói những lời này, giám đốc kinh doanh còn cố ý liếc xéo hai chị em nhà họ Vương một cái.