Hắn hỏi: “Các con vừa tới xưởng búp bê kia hả?”
Túc Bảo gật đầu, khó hiểu hỏi: “Sư phụ, chỗ đó đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Con nhìn thấy hộp gỗ kia bị luồng khí đen dày đặc bao phủ nên đã châm lửa đốt trụi rồi. Có điều rõ ràng ở đó hội tụ rất nhiều âm khí, lại chẳng nhìn thấy con quỷ nào.”
Kỷ Trường cười khẩy: “Đương nhiên là không thấy được rồi, nói chính xác hơn thì chỗ đó là một tế đàn chứ không phải xưởng búp bê gì cả.”
Tô Tử Du sửng sốt, cùng Túc Bảo trăm miệng một lời: “Tế đàn?”
Mặt mày Kỷ Trường trở nên lạnh lẽo như băng: “Có vài người rõ ràng sống không tệ nhưng lại không chịu yên ổn trải qua mà cứ thích làm mấy chuyện ruồi bu mới chịu.”
“Tế đàn kia chỉ là bước đầu tiên của một nghi thức, những búp bê đó đều là công cụ cần cho nghi thức ấy, nhưng dùng thế nào thì còn phải xem bọn họ tính khi nào thì cử hành nghi thức đó.”
Tô Tử Du nghe mà hoang mang, gì mà tế đàn rồi lại nghi thức…
“Bọn họ tính làm gì?”
Kỷ Trường đáp: “Nói một cách đơn giản thì những người này không cam tâm với địa vị của bản thân trong gia tộc, nhưng lại không đủ năng lực đuổi kịp tiến độ của người khác, chỉ có thể đỏ mắt ghen tị sự thành công của người khác, thế nên chúng đã nghĩ ra một vài cách xấu xa để mượn khí vận quốc gia cho mình dùng.”
Nói tới đây, Kỷ Trường cười khẩy một tiếng: “Mượn khí vận quốc gia cái gì chứ, phải nói là chôm chỉa khí vận quốc gia mới đúng.”
Túc Bảo không biết trộm khí vận quốc gia là gì, lần đầu tiên Tô Tử Du biết khí vận quốc gia cũng có thể trộm nên rất ngạc nhiên.
“Họ là ai?” Tô Tử Du hỏi.
Kỷ Trường nhìn cậu một cái rồi nói: “Mấy đứa còn nhỏ, có một số việc không cần phải biết đâu, không có lợi với mấy đứa.”
Túc Bảo bĩu môi: “Lại thế nữa rồi, cái gì cũng trẻ con không cần biết, người lớn không nói thì sao trẻ con biết được?”
Bé vừa nói vừa uống nước, tức quá đi thôi.
Kỷ Trường không nhịn được bật cười, hắn đưa tay ra chọc chọc má Túc Bảo, kết quả hớp nước trong miệng Túc Bảo phun hết ra ngoài.
Bé vội vàng che miệng, trợn mắt nhìn Kỷ Trường.
Sư phụ xấu tính quá!
Kỷ Trường cười nói: “Ta làm vậy vì tốt cho mấy đứa thôi.”
Có một số người quá tàn ác, lòng dạ lại hẹp hòi. Bây giờ nói thế nào hắn cũng đã là người cõi âm rồi, có đôi lúc cũng không thể bảo vệ được bé.
Kỷ Trường sợ nói nhiều Túc Bảo sẽ nhớ trong lòng, dù vô tình hay cố ý cũng sẽ đụng chạm đến bọn họ.
Tô Tử Du đổi một câu hỏi hợp lý: “Bọn họ rất lợi hại phải không?”
Kỷ Trường giễu cợt: “Ở một mức độ nào đó mà nói thì họ rất lợi hại, chính họ còn phải sợ hãi người phe mình. Thậm chí người của một vài tổ chức ngầm cũng phải e dè họ.”
“Nhưng nói đến tổ tông, ta mới chính là lão tổ tông của bọn họ.”