Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ thì chật vật, đau khổ còn Túc Bảo lại vui vẻ ở đây cắt bánh sinh nhật.

Nhưng dù buồn bực thế nào cả hai không quên kế hoạch của mình.

Mục Thấm Tâm yếu ớt, hai mắt đỏ hoe nói: “Túc Bảo… Sinh nhật vui vẻ, mẹ đến muộn.”

Lâm Phong cũng nói: “Ba và mẹ đã mang quá đến cho con quà.”

Túc Bảo vừa nhìn thấy hai người bọn họ, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến mất, khóe miệng không khỏi xụ xuống. Bé quay mặt đi, không thèm nhìn hai người họ một cái.

Ông cụ Tô sắc mặt khó coi, tức giận quát: “Ai cho các người bước vào đây? Cút ra ngoài!”



Không ngờ, Lâm Phong cùng Mục Thấm Tâm ‘bụp’ một cái, đều quỳ xuống!

Lâm Phong vẻ mặt áy náy: “Ba vợ, con sai rồi, con thừa nhận lúc Tô Bảo còn nhỏ là con quá bận rộn không quan tâm đến con bé! Đây là lỗi của con, đứa nhỏ trong bụng Thấm Tâm đã sáu tháng tuổi rồi, nhưng không ngờ đột nhiên mất, trong cơn tức giận không kiềm chế được đã đánh Túc Bảo hơi mạnh tay..”

Nước mắt của Mục Thấm Tâm lặng lẽ rơi xuống, với vẻ mặt đau khổ nhưng lại cố tỏ ra bao dung: “Túc Bảo, là mẹ không tốt… Lúc con cần nhất, mẹ đã không ở bên cạnh con…”

Hai người anh một câu, em một câu, ai nấy đều nhanh chóng thay nhau nói.

Hóa ra hai người này là ba và mẹ kế của Túc Bảo!

Tô lão gia tức giận đến nhíu chặt mày lại định nói gì đó nhưng bị Tô Nhất Trần giơ tay ngăn cản, nháy mắt một cái.

Thấy vậy, Lâm Phong và Mục Thấm Tâm vui mừng khôn xiết!

Kế này thực sự hiệu quả! Lâm Phong tiếp tục thở dài: “Túc Bảo … Trong quá trình con lớn lên, ba đã nợ con quá nhiều! Con có thể tha thứ cho ba không?”

Mục Thấm Tâm cũng nghẹn ngào nói: “Túc Bảo, mẹ cũng đã suy nghĩ rõ ràng, từ nay về sau mẹ sẽ không quan tâm việc có con trai con gái gì nữa, người một nhà chúng ta sống thật tốt, được không?”

Ông Tô lạnh lùng nhìn Vệ Uyển.

Vừa rồi nhìn Hạnh Hân, trên mặt còn có chút dịu dàng, nhưng bây giờ thì không còn chút nào.

“Thằng hai, đem cô ta về đi, hai người nên tự ngẫm lại với nhau đi!”

Ông cụ Tô đã kiềm chế bản thân lắm rồi, ông đã cố để không chỉ trích Vệ Uyển trước mặt người ngoài.

Người ngoài có thể không hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng Vệ Uyển và bà ngoại Hạnh Hân biết rất rõ rằng ông cụ Tô muốn bọn họ ly hôn.

Bà ngoại Hạnh Hân lại bắt đầu xen vào: “Ông thông gia bình tĩnh, bình tĩnh!”

“Tiểu Uyển cũng không phải cố ý, nó chỉ là quá yêu con gái mình mà thôi! Như vậy làm sao có thể gọi là sai được?”

Bà ngoại Hạnh Hân ngoài mặt thì tươi cười nhưng thực ra trong lòng lại rất khó chịu.

Sắc mặt Vệ Uyển trở nên khó coi, nói: “Mẹ đừng nói nữa.”

Cô quay lưng bỏ đi, bà ngoại Hạnh

Hân vội vàng đi theo.

Sau khi đi xa, bà ngoại Hạnh Hân lại bắt đầu.

“Con xem! Mẹ vừa mới nói người nhà bọn họ thiên vị, quả không sai mà! Đều là cháu, sao có thể không ngừng chỉ trích Hạnh Hân như thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK