Trong khi Tân Tử Manh đang lúng túng, bỗng nhiên một người đàn ông nổi giận đùng đùng xông vào từ bên ngoài, rầm một tiếng, ném thẳng một xấp tài liệu lên bàn cà phê!
Túc Bảo ngẩng đầu, chỉ thấy một ông chú với khuôn mặt có hơi rám nắng đứng ở trước mặt, đang trừng mắt nhìn Tân Tử Manh.
“Con bé này là ai? Anh ta là ai?” Người đàn ông chỉ vào Túc Bảo và Mộc Quy Phàm.
Ngón tay Mộc Quy Phàm khẽ động, danh thiếp đang cắm trên ghế dài của quán cà phê lập tức bay ra ngoài, hất mạnh ngón tay của người đàn ông sang bên cạnh.
Người đàn ông ăn đau ôm lấy ngón tay: “Anh!”
Mộc Quy Phàm ngước mắt liếc nhìn, ánh mắt lạnh như băng, khí thế bức người trào hết ra ngoài.
“Nói chuyện cho cẩn thận.” Mộc Quy Phàm nói: “Tính tình tôi không được tốt, không thích người khác chỉ vào tôi và con gái của tôi.”
Người đàn ông sợ hãi không dám lên tiếng.
Anh ta chỉ có thể nín cục tức mà quay đầu lại, chĩa lửa đạn về phía Tân Tử Manh: “Cô nói đi, bọn họ là ai?”
Tân Tử Manh nhíu mày, vội vàng xin lỗi Mộc Quy Phàm, cũng ôm Túc Bảo đặt xuống bên cạnh anh.
“Xin lỗi, tôi có chút chuyện nhà cần phải giải quyết một chút.”
Mộc Quy Phàm thấy Túc Bảo không muốn đi, vì vậy anh vắt chéo hai chân, lười nhác dựa lưng vào sofa, hừ một tiếng.
Tân Tử Manh kéo người đàn ông qua một bên, cả giận nói: “Anh làm loạn đủ chưa hả? Đây là bạn của tôi!”
Người này không phải ai khác mà chính là chồng của Tân Tử Manh.
Chồng của Tân Tử Manh cười lạnh: “Bạn? Tôi thì thấy giống thằng bồ của cô hơn đấy! Bảo sao giờ lưng cô lại cứng như vậy, được lắm, thì ra là đã tìm được bến đỗ tiếp theo rồi! Cô có còn muốn giữ thể diện không hả?”
Tân Tử Manh tức chết đi được, ăn nói khó nghe quá rồi đó!
“Giữ cho mồm miệng sạch sẽ giùm tôi! “Tân Tử Manh lạnh giọng ném xuống một câu, không thèm để ý đến anh ta, xoay người định rời đi.
Không ngờ chồng của cô ấy lại chặn ở trước mặt, hỏi: “Khoan đã, cô bán nhà rồi hả?”
Tân Tử Manh không có biểu cảm gì cả: “Nhà của tôi, bán hay không là quyền tự do của tôi, liên quan gì đến anh?”
Chồng của cô ấy tức điên lên, gằn giọng nói: “Sao lại không liên quan đến tôi? Cái nhà đó cũng là của tôi nữa nhé!”
Tân Tử Manh ôm tay, ánh mắt lạnh lùng kinh thường tựa như một bà hoàng: “Anh ư? Anh có gì để chứng minh không? Anh có đưa tiền đặt cọc hay đóng phí hàng tháng không? Hay là anh đã gánh vác toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà?”
“Cô!” Chồng của Tân Tử Manh suýt chút nữa hộc máu.
Trên ghế sofa dài, Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã ăn hết kem, Mộc Quy Phàm cầm lấy một miếng dưa hấu, nhặt hết hạt dưa hấu ra sau đó đưa cho Túc Bảo.
Một lớn một nhỏ, vừa nhìn Tân Tử Manh cãi nhau với chồng, vừa đồng bộ gặm dưa hấu.
Mộc Quy Phàm: “Chậc chậc.”
Túc Bảo cũng nối tiếp: “Chậc chậc chậc!”