Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường Phong tuổi trẻ bồng bột, lại dám mắng ngược lại Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần cười lạnh một tiếng, ra lệnh cho trợ lý Khúc Hưởng: “Gọi cánh sát.”

Rất lợi hại đúng không? Vậy thì đừng có đi nữa.

Khuôn mặt Vân đại sư lập tức cứng đờ.

Mọi người vội vàng khuyên giải: “Ôi trời, tổng giám đốc Tô, đừng nóng giận đừng nóng giận mà… Đệ tử của Vân đại sư có hơi thẳng tính, không có ác ý gì đâu…”

“Đúng đúng, Vân đại sư rất tốt, tuy rằng không thích nói chuyện nhưng ban nãy chúng tôi hỏi gì ông ấy cũng giải đáp cho chúng tôi hết.”



“Tổng giám đốc Tô, chưa đến mức phải gọi cảnh sát đâu! Quả thật chưa đến mức! Ôi chao, mọi người đều cùng nhường một bước, ngắm nhìn trời cao lồng lộng, biển rộng mênh mông…”

Tô Nhất Trần không dao động.

Dám nói Túc Bảo nhà bọn họ là Thiên Sát Cô Tinh?

Anh ấy khinh thường cái thứ gọi là “trời cao biển rộng” đấy nhé.

Ngay cả cháu gái nhỏ của mình mà cũng không bảo vệ được, thế nhận lại trời cao biển rộng đó để làm gì?

Vân đại sư rất biết xem mặt đoán ý, khi đụng phải ánh mắt của Tô Nhất Trần, đáy lòng không khỏi hoảng loạn.

Ông ta nắm lấy phất trần, cố làm ra vẻ vượt khỏi trần gian, nói: “Bổn đạo không muốn tranh luận với người khác. Trường Phong, chúng ta đi.”

Nhưng mà lúc này, Tuyết Nhi lại chợt túm lấy ống tay áo của ông ta! . Ủng hộ chính chủ 𝙫ào ngay ﹛ 𝖳𝘙𝑢M𝖳𝘙𝗨Y𝑬𝙉﹒Ⅴn ﹜

Trên mặt Tuyết Nhi lộ ra vẻ chân thành: “Đại sư phụ, ngài đừng nóng giận, em gái Túc Bảo còn quá nhỏ, em ấy không hiểu chuyện… Túc Bảo không phải cố ý chọc đại sư phụ tức giận đâu ạ!”

Sau đó cô bé nhìn về phía Túc Bảo, sốt ruột nói: “Em gái Túc Bảo, Vân đại sư phụ lợi hại lắm đó! Em làm vậy là không đúng, mau xin lỗi đại sư đi!”

Có mấy người không khỏi cảm khái, Tuyết Nhi thật lương thiện, không hổ là người có mệnh cách rất tốt mà Vân đại sư đã nói…

Ngoài mặt thì Vân đại sư không nói gì nhưng trên thực tế ông ta lại hận không thể đẩy Tuyết Nhi ra xa!

Diễn cái gì vậy hả!

Sau khi những lời này vang lên, cuối cùng con ác quỷ đang nhảy qua nhảy lại đã dừng ở trên đầu Tuyết Nhi!

Tuyết Nhi cảm thấy mình lại có được sự chú ý, lập tức cố gắng tỏ vẻ hơn: “Túc Bảo, em mau nói xin lỗi Vân đại sư đi, có được không nào?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không được!”

Tô Nhất Trần cũng cười lạnh: “Nhóc là cái thá gì, đứng trên lập trường nào và có tư cách gì để bắt Túc Bảo nhà tôi xin lỗi?”

Tuyết Nhi sửng sốt, ngay sau đó tủi thân cắn môi, giống như đang rất đau lòng, sắp khóc ra tới nơi.

Cô bé bứt rứt buông ống tay áo của Vân đại sư ra.

“Xin lỗi…” Cô bé lã chã chực khóc nói lời xin lỗi: “Chú Tô, chỉ là Tuyết Nhi không muốn mọi người cãi nhau mà thôi…”

“Nhưng Tuyết Nhi quá ngốc, không biết ăn nói, chọc chú tức giận… Hu hu hu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK