Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cẩm Ngọc: “…”

Tô Nhất Trần đứng ở cửa thấy vậy không nhịn được cười khẽ.

Tô Cẩm Ngọc khó hiểu: “Anh cả, anh hai bị làm sao thế?”

Tô Nhất Trần hất cằm: “Em hỏi nó đi.”

Tô Cẩm Ngọc đành phải bay sang bên kia, nằm nhoài lên giường gọi: “Anh hai! Mau dậy đi!”

Tô Tử Lâm giật mình mở choàng mắt.

Cái xưng hô quen thuộc này…

“Ngọc Nhi?”

Anh vội vàng ngồi xuống, sững sờ hỏi: “Ngọc Nhi, vừa rồi anh có một giấc mơ, mơ thấy một ma nữ đứng trên đầu giường anh.”

Chợt, Tô Tử Lâm như nghĩ đến chuyện gì, con ngươi co rút: “Ngọc Nhi?”

Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh thấy Ngọc Nhi? Ma nữ trước mặt chính là Ngọc Nhi?

Tô Cẩm Ngọc: “…”

Hay lắm, cái cung phản xạ này… Cuối cùng cô cũng biết được tại sao cả Hân Hân và Tô Tử Tích đều có phản xạ lâu như thế rồi!

Ba cô, ông cụ Tô là người thần kinh thô tiêu biểu, thường xuyên không hiểu ẩn ý trong lời mẹ cô, đang ngủ say lăn xuống đất vẫn có thể ngủ tiếp được.

Anh hai cô giống ông bô y như đúc, được ông nội và ba buff, cung phản xạ của Hân Hân và Tô Tử Tích cũng dài đến nỗi có thể lượn quanh sân bóng ba vòng…

Tô Tử Lâm sợ mình đang nằm mơ, lặng lẽ liếc sang Tô Nhất Trần, lắp bắp: “Anh, anh cả, Ngọc Nhi em ấy…”

Tô Nhất Trần đáp: “Em không nằm mơ.”

Tô Tử Lâm lập tức im lặng, mím chặt môi, nắm tay Tô Cẩm Ngọc không nỡ buông.

Em gái của anh… Em gái đã quay về thật rồi.

Vành mắt Tô Tử Lâm đỏ ửng.

Thấy Tô Tử Lâm im lặng không nói gì, Tô Cẩm Ngọc thầm thở dài.

Anh hai đúng là cái hũ nút, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói thì cuối cùng cũng chỉ im lặng.

Cô làm bộ thản nhiên nói: “Anh tư đã chuẩn bị sẵn rượu ngon, chúng ta cùng lên nóc nhà nào!”

“Em đi gọi anh năm với anh út đây!”

Tô Cẩm Ngọc nói xong mặt đầy hưng phấn chạy ra ngoài, có vẻ vô cùng sốt ruột không chờ nổi nữa rồi.

Tô Tử Lâm im lặng nhìn cô.

Anh hiểu cô.

Cô chỉ đang giả vờ thản nhiên vậy thôi.

Tô Nhất Trần nhìn em trai mình một cái rồi nói: “Đi thôi.”

Tô Tử Lâm đứng dậy, nói: “Đi theo xem đã.”

Vì thế hai người đi theo sau Tô Cẩm Ngọc, tới phòng Tô Nhạc Phi.

Tô Nhạc Phi đang ngủ khò khò, tay gối sau đầu, một chân gập lại, thỉnh thoảng lại khua khua sang bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK