Dù có thể bảo anh trai thay mình, nhưng với tính tình của cậu thì chắc chắn mới chưa nói được hai ba câu thì đã kết thúc. Với lại, Tô Tử Du luôn có cảm giác bên trong rất lạnh lùng, u ám, nên chẳng muốn vào chút nào…
Chỉ trong nháy mắt, bóng lưng Tô Tử Chiến cũng đã biến mất.
Trên mặt chị gái thoáng lộ vẻ do dự, nhưng Tô Tử Du lại hỏi: “Cần đặt cọc bao nhiêu tiền?”
Chị gái đáp: “Hả…? À, dựa theo yêu cầu của em thì ít nhất cũng phải đặt cọc một trăm nghìn đó.”
Tô Tử Du rút thẻ ra, lưu loát cà mười vạn.
Thấy vậy, chị gái nhớ tới Tô Tử Du thật sự muốn đặt một con búp bê theo yêu cầu, đây còn là một khách hàng lớn, thế nên đã vội vàng xác nhận lại cẩn thận các chi tiết của búp bê.
Túc Bảo áp sát vào lớp cửa kính đặt bên trong kia, nhìn chằm chằm những thợ thụ công đang ở bên trong nhào bùn.
Đúng lúc này, đằng sau lưng bé bất ngờ xuất hiện một bóng người cao lớn.
Trong bóng đêm, hai mắt người đó lóe lên tia sáng lấp lánh. Người đó lặng lẽ tiến lại gần, rồi đột ngột nắm lấy cánh tay của Túc Bảo.
Người đó nắm lấy cánh tay Túc Bảo. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt người đó sáng đến lạ thường, giọng nói khàn khàn, lạnh lùng và u ám.
“Em gái, em đang nhìn gì thế, có muốn vào trong này không?”
Người đó giơ chiếc bao tải rỗng trong tay lên đầu Túc Bảo….
Nhưng, người đó còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên toàn thân bay bật ra ngoài!
Ầm một tiếng, người đó nện mạnh lên tường, tủ trưng bày xung quanh rung lên vài lần, một con búp bê đổ sang một bên.
Vừa chạy đến nơi, Tô Tử Chiến đã nghe thấy tiếng động, cậu chạy đến chắn trước người Túc Bảo theo bản năng.
Túc Bảo quay người lại, khẽ chớp đôi mắt vô tội.
Ơ, anh Tử Chiến đến từ lúc nào vậy nè?
Túc Bảo lại nhìn về phía người bị nện vào tường — Ơ, sao chú này lại tự bay văng ra vậy nhỉ?
Mặt Tô Tử Chiến lạnh như băng, cậu lạnh lùng hỏi: “Chú là ai?”
Người đàn ông mặc quần áo lao động màu xám bò dậy, ôm đầu gối ho sặc sụa. Khi anh ta ngước mắt lên, đáy mắt thoáng hiện sự kinh hãi.
Anh ta nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc mình bị cậu bé này đánh bay hay đụng phải quỷ?
“Các em là ai?” Anh ta hỏi.
Thấy Tô Tử Chiến vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, anh ta chỉ đành nói: “Anh là nhân viên nơi này…”
Giọng nói khàn khàn như tiếng cưa của anh ta khiến người nghe cảm thấy khó chịu vô cùng.
Người đàn ông nhìn về phía Túc Bảo, hỏi: “Anh thấy cô bé này đứng ở cửa nên hỏi xem cô bé có muốn vào hay không.”
Nghe thấy lời giải thích của người nhân viên, Tô Tử Chiến chau mày, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Một nhân viên có đầu óc bình thường sao có thể mời trẻ con vào nơi làm việc nhỉ?