Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Tô Nhất Trần cũng cực kỳ khó coi, nếu kẻ đánh cháu gái anh là một người trưởng thành, anh còn có thể báo cảnh sát tống đối phương vào tù, dạy cho họ một bài học.

Nhưng hiện tại đối phương chỉ là một đứa trẻ, anh không thể báo cảnh sát được, mà dù có báo cảnh sát được thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, đối phương cũng chỉ bị răn dạy hai câu, bồi thường chút tiền thôi.

Nhưng nhà họ Tô của anh thiếu tiền à?

Không thiếu!

Tô Nhất Trần lạnh mặt lấy điện thoại ra…

Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên!

Mộc Quy Phàm không chút biểu cảm gì, tát mạnh một phát lên mặt của bà lão…

Cái tát bất ngờ này khiến mọi người ngây ra như phỗng, cô giáo Hoa há hốc mồm nhìn Mộc Quy Phàm.

Trong mắt Mộc Quy Phàm không có một chút cảm xúc nào, gì mà không đánh phụ nữ trẻ con người già, ở chỗ anh không có quy tắc này.

Anh chỉ nghe theo công lý!

Chọc phải anh, tro cốt anh còn dám bốc, đánh người thì có gì mà không dám chứ.

Bà lão tức giận đến run lên, bụm mặt nói: “Anh, anh lại dám đánh người!”

Mộc Quy Phàm không có biểu cảm gì: “Thì? Thế tại sao tôi không đánh người khác mà chỉ đánh bà, sao bà không tự ngẫm nghĩ lại đi hả?”

Anh thu tay lại, xoay cổ tay: “Tôi còn muốn nói là da mặt của bà quá dày, khiến tôi bị đau tay nữa đấy.”

Bà lão: “…”

Ông cụ Tô, bà cụ Tô há miệng thở dốc, Tô Nhất Trần đang định gọi điện thoại thấy vậy cũng dừng lại.

…Quả đúng là Mộc Quy Phàm.

Cái tát này thật ra rất không có đạo đức.

Nhưng lại cực kỳ sảng khoái!

Ánh mắt Mộc Quy Phàm lạnh lùng: “Mấy người muốn tới bệnh viện kiểm tra, còn muốn bồi thường tiền thuốc men đúng không?”

“Nào, Túc Bảo, ba cho con một trăm vạn, giã cho thằng nhóc đó hai phát cho ba.”

Túc Bảo: ⊙o⊙

Đây là cái kiểu gì vậy?

Bà lão: “Anh… Anh…”

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm bà ta, nụ cười sâu thẳm: “Nếu không làm vậy thì tôi sợ mấy người tới bệnh viện kiểm tra cũng không ra được gì, không tiện để tống tiền tôi.”

Mọi người: “…”

Tô Nhất Trần bỗng nhiên không nhịn được muốn cười.

Thật đúng là… Không hành động theo lẽ thường mà!

Bà lão tức giận đến phun ra ba cân máu.

“Anh chờ đấy, mấy người cứ chờ đấy cho tôi…” Đầu của bà ta ong ong, bà ta chưa bị người ta bắt nạt như thế này bao giờ.

Bà ta bảo ngay mà, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà con của đối phương đã ra tay đánh người, thì ra là học từ người trong nhà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK