Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bằng không bà cụ sẽ chẻ đôi anh ra mất.

Đợi mọi người đi hết, Tô Tử Du căng thẳng hỏi: “Dượng ơi, chắc dượng sẽ không sửa lại camera thật đâu nhỉ?”

Mộc Quy Phàm: “Hừ, con nghĩ sao vậy?”

Tô Tử Du: “…”

Mộc Quy Phàm đứng dậy, ung dung đặt tay lên đầu Tô Tử Du, xoa loạn hết lên: “Đàn ông dù gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh một chút.”

Dứt lời, anh khoác chiếc áo màu xanh quân đội lên, thong thả bước ra ngoài.

Chỉ lát sau, chiếc xe việt dã phách lối lại nghênh ngang xông lên như trước, rồi nhanh chóng khuất bóng nơi cuối con đường.

Tô Tử Du nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con cũng đâu phải đàn ông, con là một cậu bé mà.”

Hừ, cậu mới không ôm một bụng đầy ý xấu như vậy đâu.

Túc Bảo thay một bộ váy dạ hội màu đen nhưng rồi lại thấy không hợp, sinh nhật của chị Thất Thất mà, phải vui vẻ hơn mới được!

Thế là bé lại thay một chiếc đầm dạ hội màu đỏ.

Nhưng nghĩ kiểu gì vẫn thấy sai sai, rõ ràng chị Thất Thất mới là chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật lần này mà.

Do đó, bé lại tức tốc đổi sang một chiếc váy xòe màu xanh hồng, giờ mới cảm thấy hài lòng.

Tiểu Ngũ đứng trên bàn, nghiêng đầu, trợn tròn đôi mắt như hạt đậu xanh khẽ xoay tròn, miệng cất tiếng ca êm tai: “Đen, trắng, đỏ, vàng, tím, lục, lam, xám… Có mới, có cũ, đủ kiểu, đủ màu cho bạn thỏa sức lựa chọn…”

Túc Bảo bật cười khanh khách, lại tìm một đôi giày lười màu trắng mang vào, sau đó cầm lược tự buộc tóc cho mình.

Có điều tay chân bé khá là vụng, buộc hồi lâu và tóc tai vẫn rối tung hết lên.

“Hừ!” Bé tức tối đặt lược xuống, trưng ra vẻ mặt đau khổ nói: “Cột tóc thật khó quá đi mất!”

Bé có thể tự mặc quần áo, mang giày, tự đánh răng, rửa mặt, tắm táp sạch sẽ.

Nhưng bé lại không biết cột tóc.

Bé quay sang nhìn Tiểu Ngũ, trầm ngâm nói: “Hay là cắt ngắn lên một chút?”

Càng nghĩ, Túc Bảo càng cảm thấy ý kiến này quá hợp lý, chỉ cần cắt ngắn tóc đi là bé sẽ không cần phải cột tóc nữa rồi.

Nói là làm, bé lập tức mở ngăn tủ tìm kéo.

Cuối cùng cũng tìm được cây kéo, ngay lúc bé đứng đối diện với gương, chuẩn bị ra tay xén tóc thì…

Hân Hân bỗng đẩy cửa xông vào, vừa cầm diều vừa chạy như bay: “Túc Bảo, chúng ta đi thả diều nào!”

Nhưng đập vào mắt lại là cảnh Túc Bảo chuẩn bị hớt tóc.

Cô nhóc sửng sốt, hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Túc Bảo đáp: “Cột tóc phiền quá nên em muốn cắt ngắn.”

Hân Hân lập tức phấn khích hẳn lên, quăng luôn con diều sang một bên.

Cô nhóc vung vẩy trèo lên bàn trang điểm, nói: “Đúng không đúng không? Em cũng cảm thấy cột tóc rất phiền ha? Chị cũng muốn dùng kéo, chị muốn cắt trụi đầu luôn!”

Thế thì không cần phải gội đầu rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK