Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt mẹ lệ quỷ nhỏ chảy ra hai hàng máu: “Nó vẫn còn là con nít! Chết như vậy đã đủ đáng thương rồi, không thể nhường con bé chút sao?”

Túc Bảo: “Ai mà không phải trẻ con chứ?”

Mẹ lệ quỷ nhỏ: “…”

Tô Tử Du có thể đoán được lời của gia đình lệ quỷ đang gào thét qua cuộc trò chuyện của chúng với Túc Bảo, ỷ có Túc Bảo bảo vệ nên cậu vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Em ta vẫn còn con nít nên không thể bỏ qua được!”

Muốn mạng người còn nói người ta nhường? Không ngờ lệ quỷ lại không có đạo đức như vậy.

Mẹ và cha lệ quỷ nhỏ đau lòng nhìn con mình, sau đó hu hu khóc ôm lệ quỷ nhỏ vào lòng.

Rốt cuộc chúng đã làm sai điều gì chứ?

Làm người tốt thì có lợi gì chứ?

Hiếu kính cha mẹ, chăm sóc anh em, yêu thương người nhỏ tuổi hơn.

Lúc qua đường còn không để ý lời xì xào mà đỡ người già qua đường.

Khi còn sống họ rất tốt bụng, lạc quan, nhiệt tình.

Cho dù là chuyện gì có khả năng sẽ giúp, không để bụng chút nào.

Nhưng cuối cùng lại bị người thân của mình chém chết.

Thấy em trai mình nổi điên chém chết mình, con của mình đang gào khóc và sợ hãi cũng không còn hơi thở.

Bọn họ tuyệt vọng.

Cho nên trong giây phút chết đi, oán khí xuất hiện, lấy máu tươi trên người làm quần áo, biến thành huyết lệ quỷ.

Sau khi thành lệ quỷ, bọn chúng tập trung bên người em trai thần kinh của mình.

Anh ta có thể thấy họ, nhưng anh ta lại không sợ họ, họ cũng không có cách mang người em trai tâm thần kia đi.

Túc Bảo nghe đến đó thì nhíu mày nói: “Cho nên các ngươi có thể làm người khác tổn thương, có thể lấy tính mạng của người khác sao?”

“Vì cái chết của các ngươi rất đáng thương nên cái gì cũng muốn người khác cho mình, bao gồm cả mạng của họ sao?”

Nghe câu hỏi của Túc Bảo, hai hàng nước mắt đổ dài trên gương mặt ông cụ lệ quỷ có mái tóc bạc phơ và bà cụ lệ quỷ tóc búi cao, lúc này trông chúng càng khủng khiếp.

“Đúng vậy…. chết một cách đáng thương cũng không thể gây tổn hại đến tính mạng con người, làm người hay làm quỷ cũng phải tử tế, nhưng Diêm Vương có cho bọn ta đường sống không?”

Túc Bảo sửng sốt.

Bà cụ lệ quỷ nói tiếp: “Người đời luôn nói Diêm Vương nắm giữ sinh tử trên đời, Diêm Vương là người công bằng nhất trong việc phân định đúng sai.”

“Người đời còn nói, Diêm Vương bắt ngươi chết vào canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm?”

“Vậy bọn ta đã làm gì mà Diêm Vương nhất định muốn đòi mạng cả nhà ta?”

“Nếu đã bất công như vậy thì cùng chết hết cho rồi!”

Túc Bảo im lặng hồi lâu.

Những lời lệ quỷ nói nện mạnh vào tim bé, nhất là hai từ ‘Diêm Vương’ mà họ luôn miệng nhắc tới càng khiến bé hoang mang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK