Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hân đầu to xen mồm: “Chị không quay đầu lại, mà đột nhiên nhảy dựng lên như cương thi, xoay người quay lại hù chết quỷ được không?”

Túc Bảo giơ ngón tay cái lên: “Chị đỉnh thật đó!”

Tô Tử Du cười lạnh: “Em sẽ bị quỷ hù chết trước.”

Dừng một chút, cậu ấy đột nhiên nghĩ đến hai anh em Tô Tử Tích và Hân Hân có cung phản xạ siêu dài.

Thôi bỏ đi, nếu xoay người nhìn thấy quỷ thật, có lẽ hai người này vẫn sẽ mang vẻ mặt bình tĩnh, đứng mắt to trừng mắt nhỏ với quỷ cũng nên.

Quỷ mà tới cũng phải trợn trắng mắt quay trở về.

“Sau đó thì sao?” Tô Tử Du hỏi tiếp.

Túc Bảo tiếp tục nói: “Không nên mặc quần lót màu đỏ ngồi ở chỗ không nên ngồi.”

Tô Tử Du vội vàng hỏi tiếp: “Ví dụ như?”

Túc Bảo “Ví dụ như mộ của người khác đó!”

Vừa nói, bé vừa ngoạm một miếng chân vịt thật lớn.

Chân vịt mà bà ngoại đúng là ngon số dách!

Tô Tử Du nói thầm: “Có ai lại đi ngồi lên mộ của người khác chứ…”

Lại thấy Hân Hân ngơ ngác há hốc mồm.

Hình như hôm nay lúc cô nhóc chơi mệt rồi, đã tùy tiện ngồi lên một tảng đá.

Chắc là thứ đấy, thứ đấy không phải là mộ của ai đó đâu nhỉ…

Hân đầu to chạy nhanh sang một góc lặng lẽ nghía quần lót của mình – vẫn còn may, nay cô nhóc không mặc quần lót màu đỏ.

“Còn gì nữa không?” Hân Hân hỏi tiếp.

“Không được chụp ảnh, nếu không may chụp trúng quỷ, nó sẽ theo chị về nhà đó!”

“Cũng không được ăn vụng đồ cúng, tranh ăn với quỷ, sẽ mang tới vận xui.”

“Không được giẫm lung tung, không tùy tiện đốt vàng mã…”

“Không được…”



Túc Bảo nói một tràng.

Tô Tử Du không khỏi líu lưỡi, cậu ấy hoàn toàn không biết có nhiều điều cấm kỵ như vậy.

Hân Hân lại đau đầu, nhiều như vậy, ai mà nhớ hết được chứ!

Một bên khác, nhà họ Vương cũng đang ăn cơm, nhưng bầu không khí vô cùng ủ dột.

Ông cụ nhà họ Vương nghe thấy vẫn chưa chốt được mộ địa, cái miệng trề ra, suýt nữa là có thể treo hai cân thịt heo lên rồi.

Vương Gia Gia ăn cũng mất ngon, buông bát đũa xuống nói: “Ba, ba đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không nhất định…”

Lời nói còn chưa dứt, ông cụ đã xua tay: “Thôi, nói mấy lời này làm gì? Không nói tới nữa, không nói tới nữa!”

Nói xong ông ta lại lẩm bẩm: “Ba cũng không sống được mấy ngày nữa, chết thì chết thôi, chết rồi thì tất thảy đều hóa hư vô, quan trọng nhất là các con còn phải sống tiếp kìa, vẫn phải sống cho tốt, ba không sao đâu, tùy tiện tìm một chỗ chôn ba là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK