“Đánh nè đánh nè!”
Mục Thấm Tâm bị quăng trái quật phải như cái bao cát, đầu bị nện văng ra, tròng mắt cũng rớt luôn.
Nó tức điên: “Dừng tay!”
Túc Bảo chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nện quỷ.
Mục Thấm Tâm hộc máu.
Sao lại thế này?
Nó là lệ quỷ có thể đòi mạng người đấy nha!
Sao Túc Bảo chẳng sợ nó, còn có thể đánh đập nó?
Kỷ Trường khẽ giật khóe môi, sau giây phút muộn màng chợt nhận ra mình quá ‘tự mình đa tình’
Cục bột nhỏ nào sợ hãi gì? Dũng cảm lắm mà.
Màn vừa quăng vừa đấm vừa thụi này của Túc Bảo khiến tất cả sát khí trên hồn thể Mục Thấm Tâm chạy ra ngoài, sau đó bị hút sạch vào hồ lô linh hồn.
Mục Thấm Tâm giờ như cái túi rách bị rút hết ruột, nằm rũ trên đất, mí mắt giật lia lịa: “Mày…. mày…đáng chết!”
Giọng Mục Thấm Tâm run rẩy, rõ ràng chẳng còn mấy sức lực.
Lúc này Túc Bảo mới thả Mục Thấm Tâm ra, lùi lại hai bước…… ôm chặt thỏ con của mình.
Hù chết bảo bối của cô bé rồi!!!
Năm con quỷ con kêu u u, con lớn nhất kéo trên mặt đất một vệt đỏ như máu, bò về phía Mục Thấm Tâm.
Sau đó cuộn tròn trong lòng nó.
Những con quỷ nhỏ khác cũng giống như đỉa, bám chặt vào đùi Mục Thấm Tâm.
Mục Thấm Tâm tàn nhẫn gạt quỷ con trong lòng ra một bên, dùng hết sức gầm lên: “Đừng đụng vào tao!”
Quỷ con tủi thân quá đỗi….
Túc Bảo khẽ mím môi, chợt hiểu ra điều gì đó….
Con quỷ con lớn nhất trong đám này chính là đứa em trai chưa kịp ra đời của cô bé.
Người mẹ kế này ngã xuống lầu sảy thai chỉ để hại Túc Bảo, không màng tới cái chết của đứa bé trong bụng.
Nhưng bốn quỷ con còn lại từ đâu mà có?
Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Sư phụ, sao dì ấy lại có nhiều em trai em gái của con như này, bụng dì ấy chứa được nhiều vậy ư?”
Nếu bụng to dường ấy…..chỉ chứa mình trẻ con thật quá đáng tiếc.
Có thể chứa thêm chân gà, giò thủ, kem, thịt nướng, bánh, nước đường phèn…
Nghĩ tới đây, Túc Bảo bỗng lắc mạnh đầu.
Không đâu không đâu, cô bé không có ý đó, cũng cần chứa cả các em bé chứ.
Ý cô bé là, đựng các em bé xong còn có thể chừa chỗ đựng thêm đồ ăn…..
Ngưỡng mộ quá.