Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị gái trông cửa hàng: “…”

Đây là giảm giá ư? Là đánh gãy xương thì đúng hơn!!

Cô ta vừa toan trả lời thì Tô Tử Chiến đang bế Túc Bảo trên tay bước tới, không nói hai lời mà túm cổ áo Tô Tử Du rồi kéo ra ngoài.

“Không đồng ý giảm giá thì dẹp luôn đi!” Tô Tử Chiến lạnh lùng nói

Dứt lời, chị gái trông cửa hàng không còn trông thấy bóng dáng của Túc Bảo và hai cậu bé.

Ba đứa trẻ đến rồi đi đột ngột, khi chị gái kia kịp phản ứng và đuổi theo thì tụi Túc Bảo đã lặn một hơi mất tăm.

Chị gái trông cửa hàng: “…”

Nào có ai mặc cả như thế bao giờ!!

Chờ chút, mười vạn tệ đặt cọc của tụi nhỏ….

“Quay lại!” Chị gái kia vội gọi: “Vẫn có thể thương lượng thêm mà!”

Tiếc thay, chẳng ai trả lời….

Trong thang máy, Tô Tử Du nắm lấy cổ áo của mình, le lưỡi: “Anh ơi…. khó thở….”

Tô Tử Chiến thả tay ra, Tô Tử Du lập tức ngồi phịch xuống đất.

“Sao thế, thấy quỷ chưa?” Tô Tử Du hỏi.

Túc Bảo lắc đầu: “Không có quỷ!”

Đây mới là điều kỳ quái nhất.

Có tro cốt và tóc nhưng lại chẳng có bóng dáng quỷ hồn nào.

Tô Tử Du bò dậy, nói: “Lẽ nào chúng ta hiểu nhầm ư?”

Túc Bảo lắc đầu, không nói gì thêm.

Sau khi ba đứa trẻ rời đi, vừa hay trông thấy mấy đồng chí cảnh sát đang vội vã chạy lên lầu với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Sao thế nhỉ?” Sắc mặt Tô Tử Chiến rất khó coi, xem ra cậu phải đi giải thích chuyện báo án giả với cảnh sát rồi, thật phiền phức mà….

Điều Tô Tử Chiến không biết là, khi cảnh sát nhanh chóng bao vây cửa tiệm ‘Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân’, chị gái trông cửa hàng vô cùng bối rối và hoảng sợ.

Trong phòng làm việc, Trinh Trinh và người đàn ông kia không kịp chuyển đồ đạc nên chỉ đành vớ lấy chiếc hộp gỗ và hai con búp bê đang làm dở.

Hai người rời đi bằng cửa sau, vẻ mặt rất khó coi.

“Thằng nhóc đó gọi cảnh sát khi nào thế?” Giọng nói khó chịu như đang cưa gỗ của người đàn ông pha chút căm hận.

“Chẳng phải đã khóa cửa rồi ư? Sao hai đứa nó lại mở ra được?” Người đàn ông hồ nghi chính mình, lẽ nào anh ta quên bấm khóa cửa?

Trinh Trinh nói nhỏ: “Mau đi thôi, may mà phòng làm việc không lắp camera, không thì chẳng kịp tiêu hủy chứng cứ đâu!”

Hai người họ không cam lòng đến mấy cũng chỉ đành bỏ lại tiệm búp bê và chơi trò biến mất.

Cảnh sát thận trọng bước vào cửa hàng búp bê, càng vào sâu bên trong càng thấy bất ổn…

Các búp bê đặt trong tủ trưng bày bên ngoài cửa hàng trông rất bình thường, nhưng càng vào sâu bên trong thì lại càng khiến con người ta thấy ớn lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK