Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời hửng sáng, Mộc Quy Phàm điều khiển mô tô đi trên đường khiến không ít người ngoái đầu nhìn theo.

Phía trước xe phân khối lớn có một bóng người nho nhỏ đội mũ hồng, hoàn toàn trái ngược với phong cách của chiếc xe.

Xe gắn máy dừng lại ở cửa hàng cách Tô gia không xa, Mộc Quy Phàm tùy tiện ném chìa khóa xe lại cho đàn em rồi nhanh chóng dẫn Túc Bảo quay về.

Đàn em: “…”

Hắn chỉ là một công cụ không có cảm xúc mà thôi.

Mộc Quy Phàm tìm đại một bức tường, lúc chuẩn bị mang Túc Bảo leo tường vào trong thì điện thoại reo lên.

Giọng nói kiềm chế của Tô Nhất Trần vang lên: “Vẫn chưa về?”

Mộc Quy Phàm: “Về rồi, đang leo tường.”

Tô Nhất Trần: “…”

Mộc Quy Phàm nói: “Anh nói với bà cụ là vừa thấy tôi mang Túc Bảo ra ngoài.”

Tô Nhất Trần: “…”

Anh nhìn thoáng qua bà cụ đằng đằng sát khí vì không tìm thấy Túc Bảo đang đi về phía mình.

Anh hạ thấp giọng chứa lửa giận nói: “Bà cụ đang đến.”

Nói xong cúp điện thoại.

Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn thoáng qua Túc Bảo đang ngồi trên tường, vẻ mặt đứa nhỏ vô cùng hưng phấn.

“Oa! Thật cao!” Bé vui vẻ nói.

Mộc Quy Phàm cất điện thoại vào túi, thở dài một tiếng, giọng trầm thấp: “Con nhỏ giọng chút.”

Anh ôm lấy Túc Bảo nhảy xuống từ bức tường cao.

Sau đó dặn dò bé: “Bé ngoan, lát nữa chúng ta đi lùi về sau nhé.”

Túc Bảo nghi ngờ: “Vì sao ạ?”

Mộc Quy Phàm nói: “Lát nữa con sẽ biết, nếu bà ngoại con hỏi thì con đừng nói gì, nhìn ba là được.”

Túc Bảo: “?”

Mặc dù không hiểu lắm nhưng cuối cùng bé vẫn làm theo lời ba nói.

Nhìn ba đi lùi về sau, bé cũng bắt đầu đi lùi nhưng không quá thuần thục, bé quay lại nhìn nhiều lần, thiếu chút nữa ngã mấy lần.

Đúng lúc này một giọng nói nổi giận vang lên: “Mộc Quy Phàm!”

Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo lên: “Đi thôi!”

Anh ôm Túc Bảo, làm ra vẻ đang chạy mấy bước về phía trước.

Bà cụ Tô đi ra ngoài tìm một vòng thì thấy bóng lưng Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, bà ấy sao có thể ngờ hai người đang đi lùi, vừa nhìn còn tưởng rằng họ đang muốn im lặng chuồn ra ngoài.

Nghe thấy giọng bà ấy, Mộc Quy Phàm còn bế Túc Bảo chạy về phía trước mấy bước.

Bà cụ cầm chổi đuổi theo.

“Đứng lại cho tôi!”

Mộc Quy Phàm quay người sờ mũi: “Ấy… Bị phát hiện rồi.”

Bà cụ Tô nhíu mày nghiến răng hỏi: “Sáng sớm đi đâu đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK