Cô gái đột nhiên sợ hãi, cô ấy phát hiện mình không nhúc nhích được!
Video ngắn trong điện thoại di động vẫn đang chạy, thậm chí cô ấy còn có thể nghe thấy rõ trong đó đang hát cái gì.
Nhưng bản thân cô ấy lại không nhúc nhích được!
Cô gái chỉ cảm thấy sau lưng mình có người nào đó đang áp sát, người nọ cố gắng nói gì đó với cô ấy.
Cô ấy cực kỳ sợ hãi, chỉ có thể giả vờ ngủ.
Nhưng giọng nói kia lại lải nhải, không chịu dừng lại, một lần rồi lại một lần…
Cuối cùng cô gái cũng nghe thấy rõ, nó đang nói – chị à, cho em mượn bảy năm!
Cho em mượn bảy năm… Cho em mượn bảy năm… Cho em mượn bảy năm!
Giọng nói kia càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng kiệt sức.
Cô gái tê cả da đầu, hoàn toàn không dám cử động, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy. Cô ấy muốn nhắm mắt lại, nhưng không biết vì sao lại không nhắm được – cô ấy vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động như cũ, xem đoạn video ngắn ban nãy không ngừng phát đi phát lại.
Cứu với…
Cô gái sắp bị dọa khóc, giọng nói kia đã dí sát vào tai của cô ấy, thậm chí cô ấy còn cảm giác bả vai của mình lạnh run, giống như có một bàn tay đang đặt lên.
Đúng lúc này, cửa phòng cô ấy đột nhiên “cạch” một tiếng.
Lạch bạch lạch bạch… Giống như có một đứa trẻ đang chạy về hướng này.
Da đầu cô gái như muốn nổ tung, chỉ cảm thấy tính mạng của mình tới hôm nay là hết…
Lúc này, giọng nói vang lên bên tai cô ấy lại biến mất, cảm giác lạnh lẽo cũng theo đó mà đi.
Ngón tay cứng ngắc của cô gái run lên, cảm thấy mình đã được sống lại một lần nữa.
Nhưng cô ấy không dám quay đầu lại.
“Chị gái.” Một giọng nói non nớt vang lên: “Là em nè…”
Ngay sau đó một bàn tay nhỏ bé vươn ra trước mặt cô ấy…
Cuối cùng cô gái không nhịn nổi nữa, hoảng sợ hét lên một tiếng, nhảy xuống khỏi giường, cả người lẫn chăn đều ngã vào góc tường.
“Đừng… đừng tới đây!” Đáy mắt cô ấy ngập tràn vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
Túc Bảo lấy ra một tấm bùa an hồn, dán lên trán cô ấy.
“Phù… chị gái, xùy xùy…” Bé con thổi vào cô gái một phát.
Không biết tại sao, cô gái lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn Túc Bảo.
Đây… không phải cô bé này là người mà cô ấy đã vô tình đụng phải vào buổi sáng đấy à…
“Là em…?” Cô gái nắm chặt chăn, giọng nói vẫn mang theo một tia sợ hãi.
Túc Bảo nói: “Ừm, không sao đâu, chị gái, chị đứng lên đi!”
Cô gái run chân, vịn tủ đầu giường chậm rãi đứng lên, đầu tiên là nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng.
Không có gì cả.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có mình cô ấy… cùng với Túc Bảo, và một người đàng ông rất cao lớn.