Đáy mắt Mộc Quy Phàm đong đầy sự cưng nựng, trái tim anh cũng mềm nhũn.
Anh trở về phòng, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Anh hoàn toàn không để ý đến dấu chân bám gót sau lưng anh.
Trời vẫn còn hơi tối, Mộc Quy Phàm chạy trên vỉa hè.
Gió từ sông thổi qua rất mát mẻ, Mộc Quy Phàm chạy rất nhanh.
Lúc này, anh bỗng cảm nhận được ai đó đang bám theo sau lưng mình.
Anh khẽ nheo mắt, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Mộc Quy Phàm tăng tốc, tiếng bước chân theo sau như có như không, nhưng luôn duy trì nhịp điệu đều đặn, bám sát anh.
Chẳng mấy chốc, Mộc Quy Phàm đã chạy vút trên vỉa hè như thể bị ma đuổi.
Cách đó không xa, một ông lão dậy sớm, trên tay ông lão cầm một chiếc loa nhỏ, loa đang phát bài ‘Tôi như cá trong ao sen’…
Giây tiếp theo, một bóng người vút qua rồi biến mất không còn tăm tích.
Gió thổi bay vài sợi tóc trắng trên cái đầu hói của ông lão.
Ông lão: “???”
Tốc độ của Mộc Quy Phàm còn nhanh hơn người đang bay, nhưng tiếng bước chân phía sau vẫn bám chặt anh như giòi bọ.
Người thường không thể nào theo kịp tốc độ của anh, hơn nữa kẻ này còn không thở gấp.
Mộc Quy Phàm nghĩ tới chuyện quỷ dị đêm qua.
Mộc đạo sĩ đã hiểu được vài phần.
Bị xe đụng xong không lo đi đầu thai mà đến tìm anh hả?
Túc Bảo từng dặn, đi đêm phát hiện có thứ bám theo sau cũng ngàn vạn lần đừng ngoảnh đầu lại.
Bởi trên cơ thể con người có ba ngọn lửa dương, hai ngọn lửa ở vai và một ngọn lửa trên trán.
Khi quay người nhìn lại, hai ngọn lửa trên vai sẽ bị thổi tắt.
Vậy, thay vì chỉ ngoảnh đầu, anh dứt khoát quay cả người lại thì sẽ ổn thôi.
Mộc đạo sĩ bỗng bay vọt lên không trung, nhờ quán tính trợ giúp xoay người rồi quét chân một cái.
Nhưng, sau lưng anh hoàn toàn trống trơn, chân anh cũng không đá trúng vật gì, sau đó, cả người anh rớt xuống đất.
Giây phút rơi xuống, anh nhìn thấy rõ dấu chân ở phía sau.
Không có quỷ, nhưng vô duyên vô cớ xuất hiện dấu chân?
Mộc Quy Phàm không chút do dự, đứng dậy, chạy vòng trở lại.
Ông lão cầm cái loa vẫn ngân nga theo tiếng nhạc: “Hoa sen đi qua bốn mùa vẫn thơm…”
Kết quả, bóng người ban nãy vút qua lần nữa, mấy sợi tóc trắng ông lão vừa dùng tay vuốt lại lại rối tung lên.
Ông lão: “…”
Lúc Túc Bảo thức giấc, phát hiện trong phòng chỉ còn mình bé, trời vẫn chưa sáng hẳn, Tiểu Ngũ đang lặng lẽ nheo mắt.