Vẫn là sự cười nhạo.
Tô Tử Du chán nản.
Túc Bảo nhìn dáng vẻ bực tức của Tô Tử Du, ra vẻ người lớn vỗ vai cậu: “Thiếu niên, đừng ủ rũ!”
Tô Tử Du buồn bực: “Anh không phải thiếu niên.”
Dừng một lát, Túc Bảo lại nói: “Nhóc con, đừng ủ rũ!”
Tô Tử Du: “…”
**
Chừng hơn một giờ sau, bà cụ Tô dưới lầu gọi lớn: “Đến giờ ăn cơm rồi! Túc Bảo, mau xuống đây.”
“Tô Tử Chiến, Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân!” Bà cụ còn lần lượt gọi tên từng đứa cháu một.
Trên lầu lập tức vang lên tiếng bước chân vội vàng của trẻ con, tiếng dạ lấy lệ và cả tiếng kì kèo. Không cần nghĩ cũng biết, tiếng bước chân là của Túc Bảo còn tiếng dạ là của thằng nhóc Tô Tử Tích kia.
Hân Hân đang ở trong phòng làm bài tập về nhà, cô nhóc ngẩng đầu đáng thương hỏi: “Ba ơi, con có thể đi ăn cơm trước được không?”
Tô Tử Lâm im lặng không chịu nhượng bộ, vừa rồi anh đã nói không làm xong bài tập về nhà thì không cho phép cô nhóc đi tìm Túc Bảo chơi cũng không được ăn cơm.
Nói thật làm thật.
Lúc trước Hân Hân được Vệ Uyển cưng chiều quá mức, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, năm nay cô nhóc đã lên sáu tuổi, sang năm là vào tiểu học rồi.
Hai đứa trẻ nhà anh cả đều học rất giỏi, Túc Bảo cũng thông minh không kém, chỉ có hai đứa con nhà anh là chẳng nên trò trống gì, đứa thì lười học đứa thì ham chơi, khiến người làm ba là anh đây áp lực vô cùng.
Hân Hân khóc lóc: “Con mới mẫu giáo mà! Sao ba lại bắt con làm bài tập chứ, mấy bạn khác có làm đâu.”
Sắc mặt Tô Tử Lâm không hề thay đổi: “Bạn khác là bạn khác, con là con.”
Có mấy chữ cái mà con bé cứ viết hoài viết mãi viết cả buổi sáng vẫn không xong, suýt nữa thì anh đã không nhịn được nổi cơn tam bành.
Hân Hân: “…”
Hu hu, con muốn đi ăn cơm với Túc Bảo cơ!
Tô Tử Lâm nghiêm nghị ngồi bên cạnh, chịu đói với Hân Hân, cô nhóc hết cách, đành phải vừa khóc vừa viết cho xong…
Đúng lúc này, Tố Phân ôm hoa tươi lên lầu, bước chân cô ả nhẹ nhàng, đi đường không phát ra tiếng động như quỷ.
Cô ả đi ngang qua phòng Hân Hân, lặng lẽ kề sát tai vào, hai con ngươi xoay tròn, lén lút nhìn trộm tình hình bên trong.
Xem một hồi thấy không có gì đẹp mắt, cô ả mới hài lòng bỏ đi, đặt bình hoa vào từng căn phòng, tiện thể lặng lẽ dò xét một phen.
Dưới lầu, phòng ăn rộng rãi vô cùng náo nhiệt, bà cụ Tô dặn người làm nhớ để phần đồ ăn cho Tô Tử Lâm và Hân Hân.
Người nhà họ Tô nhìn mấy món Mộc Quy Phàm bưng lên, bỗng dưng thấy hơi khó thở.