Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thất Thất cố đè nén cơn tức giận trong lòng, dù cô ấy ghét nhất là loại trà xanh mưu hèn kế bẩn, dù cô ấy là người có thù tất phải báo ngay, nhưng cô ấy không phải loại người không có đầu óc.

Vội vã xông tới cãi vã khi không có bằng chứng sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào thế bị động.

Bây giờ Cố Thất Thất càng thêm nghi ngờ bóng đen ban nãy, nếu không nhờ bóng đen đó, khuôn mặt của cô ấy chắc chắn không chỉ bị bôi đen mà còn bị bỏng nặng.

Túc Bảo ngơ ngác nhìn trường quay, trong mắt đong đầy sự nghi hoặc.

Cậu tư của bé tay không xé quỷ, là xé quỷ thật đó nha, siêu lợi hại đó!

Nhưng, cảnh quay bị bom nổ làm văng người đi của chị Thất Thất cũng phải đóng y như thật ư?

Cục bột nhỏ bỗng thấy lo lắng.

Hóa ra đóng phim hao tốn diễn viên như vậy, công việc của cậu tư là một nghề có rất nhiều rủi ro…

Nếu một ngày cậu tư đóng vai bị xe tông thì liệu cậu ấy có bị xe tông thật không?

Hu hu hu, nếu ngày nào đó cậu tư đóng vai người chết thì cô bé sẽ không còn cậu tư nữa à?

Khoảnh khắc này, cô bé con đã nghĩ đến việc chọn hình dáng mộ cho cậu tư, mắt bé ngân ngấn nước.

Đạo diễn đang quay đầu cười híp mắt: “Thế nào? Tay không xé quỷ có thú vị không con….Ôi ôi, bé con của chú, sao con lại khóc thế này!”

Tổ đạo diễn lập tức hoảng loạn, mọi người vụng về dỗ dành cục bột nhỏ: “Ngoan, chỉ là một bộ quần áo thôi, không phải người thật đâu con!”

“Đều là giả, đều là giả!”

Vì kịch bản ban đầu là xé một bộ quần áo rồi phun ra khói xanh, không hề có máu me đáng sợ nên mọi người chỉ nghĩ cho Túc Bảo đứng xem để cô bé hiểu cách các diễn viên đóng phim mà thôi.

Ai ngờ lại khiến cô bé con sợ hãi.

Mọi người lập tức tự trách bản thân, bà cụ Tô cũng hối hận không thôi.

Vốn dĩ, bà muốn Túc Bảo được thấy công việc của một diễn viên, nào ngờ cục bột nhỏ bị hù cho bật khóc….

Lẽ ra bà không nên nuông chiều trẻ con như vậy!

Tô Tử Du ngơ ngác nhìn rồi không ngừng lục lọi trong ba lô. Sau một hồi, cậu lấy ra một gói khăn giấy, vội vàng xé mở túi, lấy ra một mảnh khăn giấy lau nước mắt cho Túc Bảo.

Nước mắt Túc Bảo tuôn rơi như những hạt đậu!!

Tô Tử Du hoảng loạn: “Em đừng khóc, em đừng khóc mà…”

Bà cụ Tô cảm thấy mình thật đáng trách, vội ôm Túc Bảo: “Bảo bối ngoan đừng khóc, sao vậy con? Bị hù dọa phải không con?”

Túc Bảo nghẹn ngào chỉ vào Camera giám sát: “Nếu mọi người đóng vai người chết thì phải chết thật đúng không ạ? Vậy nếu cậu tư con đóng người chết thì Túc Bảo không còn cậu tư nữa phải không….Hu hu…”

Mọi người sững sờ.

Ơ, hóa ra mấu chốt mà cục bột nhỏ quan tâm là chuyện này à?

Mọi người vừa buồn cười vừa thấy thương Túc Bảo, không ai có thể tưởng tượng được cô bé con lại nghĩ mấy nhân vật quần chúng kia phải đóng cảnh chết thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK