Rõ là viển vông, Tô Cẩm Ngọc chết rồi còn có thể đối chất với người sống hả?
Hơn nữa, Tô Cẩm Ngọc chết vì bệnh, đâu phải do cô ta hại chết. Dù đào xương cốt của Tô Cẩm Ngọc lên, tìm các chuyên gia pháp y hàng đầu đến khám nghiệm tử thi cũng không thể tìm ra bằng chứng chứng minh cô ta hại Tô Cẩm Ngọc.
Vệ Uyển còn tưởng Túc Bảo có chiêu hiểm gì thật cơ, giờ thì cô ta yên tâm rồi.
Vệ Uyển nhắm mắt, kiên quyết nói: “Mọi người về đi! Năm đó tôi thật sự không hại Tô Cẩm Ngọc, dù hiện giờ cô ta có sống lại tôi cũng không sợ.”
Túc Bảo: “Thật không?”
Vệ Uyển ‘cây ngay không sợ chết đứng’, giọng điệu chắc nịch: “Thật!”
Túc Bảo hừ một tiếng, cái này gọi là gì nhỉ?
Chưa thấy áo quan thì không giàn nước mắt!
Bé phất tay, miệng lẩm bẩm, Vệ Uyển nhìn dáng vẻ thần bí của cô nhóc, đang định cười nhạo thì tự dưng bên tai văng vẳng âm thanh xa xôi: “Thật không…”
Cô ta giật mình không kịp phản ứng, vội đáp: “Thật, tôi nói thật mà!”
Cô ta còn đang định hỏi ngược lại lẽ nào trước kia mình không tốt với Tô Cẩm Ngọc à thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc yếu ớt: “Đúng là rất tốt…”
Vệ Uyển sửng sốt, quay phắt lại.
Chỉ thấy một cô gái mặc áo trắng, xõa tóc, bay lơ lửng ngay sau lưng mình.
Sắc mặt Vệ Uyển trắng bệch, con ngươi giãn ra, nhìn chằm chằm đối phương.
Khuôn mặt này… Không phải Tô Cẩm Ngọc thì còn ai vào đây?
“A a a… Quỷ, quỷ a a a a!” Vệ Uyển sợ hãi đứng bật dậy, đầu gối đụng mạnh vào cạnh bàn, ngã nhào xuống đất!
Cai ngục cũng bị dọa, lớn tiếng quát: “Ngoan ngoãn một chút!”
Bọn họ nhìn không thấy Tô Cẩm Ngọc, pháp thuật nhỏ của Túc Bảo chỉ khiến mỗi mình Vệ Uyển nhìn thấy thôi.
“Cô… Cô! Tô… Tô…” Vệ Uyển hoảng loạn lắp bắp mãi không thành lời.
Tô Cẩm Ngọc chậm rãi giơ tay lên, bay tà tà về phía cô ta: “Chị dâu hai, ta chết thảm quá… Là ung thư, đau đớn đến chết, ngươi có biết không…”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ co giật.
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Ngọc hiện hình bằng dáng vẻ của quỷ, cũng là lần đầu tiên cô hù dọa người khác, chơi vô cùng vui vẻ.
Đầu tóc gọn gàng xõa tung lòa xòa trước mặt, quần áo trên người cũng thay đổi từ váy hoa màu xanh nhạt sang váy dài màu trắng.
Cô kiễng chân, đi bằng hai ngón cái, chầm chậm lại gần Vệ Uyển.
Con ngươi Vệ Uyển trợn tròn, ngất xỉu!
Cai ngục mạnh bạo vỗ mặt cô ta không hề thương tiếc, nhíu mày gọi: “Vệ Uyển, tỉnh, đừng có giả điên giả ngu ở đây!”