Tô Tử Du gượng gạo nói cảm ơn, nghe Túc Bảo dễ thương đáp lại: “Anh đừng khách sáo nha!”
Tô Tử Du giật ly nước rồi tu ừng ực như muốn che đi sự bối rối của mình lúc này, cậu bỗng nhíu chặt mày.
Nước cam à?
Cậu ghét nhất là nước cam…
Xuyên qua cái ly, Tô Tử Du lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của Túc Bảo. Đột nhiên miệng Tô Tử Du không chịu nghe lời nữa, cố gắng nốc hết ly nước cam xuống bụng.
Thấy Tô Tử Du uống một lèo hết ly nước ép, Túc Bảo vô cùng vui vẻ.
“Tạm biệt anh!” Bé quay người lại, dung dăng dung dẻ rời đi.
“…”
Tô Tử Du nhìn cái ly trống không mà mình đang cầm trên tay, sau đó lại nhìn Túc Bảo đang tung tăng ở đằng kia.
Sao cậu có cảm giác mình bị lừa rồi ấy nhỉ…
“Hừ!”
Tô Tử Du đóng sầm cửa phòng lại.
Uống xong ly nước trái cây này, cậu không còn nợ nần gì bé nữa.
Vòi vĩnh cậu dẫn bé đi học cùng thì vẫn không có cửa đâu.
Tối hôm đó, lúc ăn cơm, Túc Bảo lại đến phòng Tô Tử Du.
Ngay lúc chuẩn bị gõ cửa, cục bột nhỏ bỗng nhiên trông đắn đo vô cùng.
Kỷ Trường hỏi: “Sao thế?”
Túc Bảo thì thầm: “Lỡ anh ấy vẫn còn học bài thì sao?”
Không thể quấy rầy người khác được, đang bận mà bị ai làm phiền thì sẽ khó chịu lắm.
Kỷ Trường đề xuất: “Con cho dì xấu xí vào xem thử là được rồi mà.”
Đôi mắt Túc Bảo sáng ngời.
Ừ nhỉ!
Dì xấu xí là ma, có thể xuyên tường được mà.
Túc Bảo lập tức lôi con quỷ ra khỏi hồ lô linh hồn.
Đúng lúc này, Tô Tử Du ngẩng đầu lên.
Con quỷ cũng vô thức quay đầu lại.
Hai bên cứ thế chạm mắt nhau.
Tô Tử Du: “!!!”
“Quỷ… Quỷ a a a a a!”‘
Tô Tử Du sợ tới mức chun đít làm rớt phân, chưa kịp lau mông, quần cũng không thèm kéo lên đã tông cửa chạy bạt mạng ra ngoài.
Túc Bảo đang kiên nhẫn chờ ngoài cửa.
Đột nhiên, cánh cửa cạch một tiếng mở ra, một bóng người lao vù ra, vẫn lộ một nửa cái mông…