Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Gia Gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ấy run rẩy lấy điện thoại ra gọi điện cho chồng của mình:

“Em… Em đang ở đường Tây Ngạn, anh có thể tới đón em được không…”

Đầu dây bên kia cực kỳ lạnh nhạt vô tình: “Không rảnh, mở họp.”

Dứt lời lập tức cúp điện thoại.

Vương Gia Gia chỉ cảm thấy tim nhói lên một phát, nước mắt càng trào ra mãnh liệt.

Trước đó ông cụ cảm thấy cơ thể không thoải mái, là do một người họ hàng đã nói với cô ấy trước, nói cô ấy lập gia đình rồi nhưng đừng chỉ lo cho gia đình riêng của mình mà bỏ mặc ba mẹ.

Vương Gia Gia nghĩ cũng biết chắc chắn là ông cụ cảm thấy không thoải mái lại không chịu nói cho cô ấy, lại thầm oán giận ở trước mặt họ hàng.

Vì thế cô ấy dẫn ông cụ đi kiểm tra sức khoẻ, kết quả bị ung thư, khi đó cô ấy cũng như sét đánh giữa trời quang, cực kỳ tự trách…

Sau đó thì cô ấy bắt đầu chăm sóc cho ba mẹ, nhưng chồng của cô ấy thì lại càng ngày càng xa cách mình, gia đình nhỏ của mình cũng sắp bị huỷ hoại.

Vương Gia Gia cũng không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, giống như cô ấy có làm cái gì thì cũng sai hết.

Điều kiêng kị đầu tiên trong quỷ tiết, không nên khóc ở trên đường vào nửa đêm.

Vương Gia Gia không biết điều kiêng kị này, lại bị quỷ hồ đồ quấn âm khí khắp người, rất dễ hấp dẫn mấy con quỷ.

Cộp… cộp…

Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót.

Vương Gia Gia theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì hết…

Không thể nào, rõ ràng ban nãy cô ấy đã nghe thấy mà.

Lúc này, cô ấy lại nghe thấy tiếng cười của phụ nữ đột nhiên vang lên bên tai.

Lúc này Vương Gia Gia không dám quay đầu lại nữa.

Cô ấy chạy thẳng về phía trước, nỗi sợ đã bủa vây cô ấy, cô ấy giống như một con ruồi không đầu, chạy về phía nhà của mình.

Phía sau, tiếng giày cao gót giống như lũ giòi trong xương, bất luận cô ấy có chạy như thế nào thì nó vẫn cứ bám sát sau lưng cô ấy.

Giao lộ đang là đèn đỏ, Vương Gia Gia theo thói quen dừng lại, nhưng chợt có một bàn tay đặt lên vai cô ấy.

Không cần quay đầu lại cô ấy cũng có thể cảm giác được, tựa như có một ‘người’ đang ghé vào sau lưng cô ấy, từ từ vươn mặt ra từ bả vai của cô ấy…

Toàn thân Vương Gia Gia cứng đờ, bất chấp đèn đỏ đang lập loè, cô ấy lập tức tiến về phía trước…

Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên, một chiếc xe buýt rách nát cứ như vừa xuất hiện từ trong hư vô, lập tức lao thẳng về phía cô ấy!

Vương Gia Gia kêu thảm thiết một tiếng…

Ba giờ rưỡi sáng.

Vốn dĩ sau khi chồng của Vương Gia Gia bận rộn xong, phát hiện Vương Gia Gia vẫn chưa về nhà, anh ta nén cơn tức không muốn để ý tới, nhưng thời gian dần trôi đi, hơn ba giờ rồi vẫn chưa thấy cô ấy trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK