Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Như Vân nóng ruột cáu lên: “Mẹ! Mẹ làm gì thế!”

Cô xông lên chặn trước mặt Túc Bảo.

Tư Dạ nói lớn: “Ra ngoài!”

“Tư lão phu nhân, đừng!”

Đi ngay sau Tư lão phu nhân là Tô Nhất Trần và một đạo sĩ mày trắng.

Hóa ra khi Tư lão phu nhân tới đây vừa hay gặp Tô Nhất Trần, thế nên bà cụ mới vào được bên trong thuận lợi như vậy.



Bà cụ lo lắng cho cháu trai, cầm cây gậy rồi chạy như bay tới đây.

Còn Vân Đại Sư vốn mang cốt cách của bậc tiên, đương nhiên không lỗ mãng chạy tới, thế nên Tô Nhất Trần mới rớt lại phía sau.

Thấy Tư lão phu nhân lấy gậy đánh Túc Bảo, mặt Tô Nhất Trần bỗng sa sầm!

“Tư lão phu nhân, cháu để bà vào vì cháu trai bà đang ở chỗ này, không phải để bà đánh Túc Bảo!”

Tư lão phu nhân luôn coi trọng đạo trẻ kính già, vừa bị Tô Nhất Trần mắng như vậy đã thấy khó chịu, lại đang lo lắng cho Tư Diệc Nhiên nên chỉ vờ không nghe thấy.

“Vân Đại Sư, mau lên, Diệc Nhiên ở đây!”

Nét mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, trước tiên kêu dì Ngô đi lấy hộp thuốc.

Bà cụ Tô vô cùng tức giận!

Cậy già lên mặt, giả điên giả dại chứ gì?

Nhà họ Tô này cũng là gia đình không chịu thiệt bao giờ đâu nhé!

“Bà già chết tiệt, xin lỗi Túc Bảo nhà tôi đi!”

Bà cụ Tô cũng cậy già lên mặt, tung một cước đá bay chiếc dép.

Bộp một tiếng trúng luôn mặt Tư lão phu nhân.

Bà cụ Tô cũng không ngờ lại đá chuẩn như vậy, cả người sửng sốt!

Tư lão phu nhân bị chiếc dép kia giáng cho một cái bạt tai, giận muốn chết, tình thế cấp bách như này mà nhà họ Tô còn so đo tính toán gì chuyện nhỏ nhặt kia chứ?

“A Dạ…. dẫn theo Diệc Nhiên cùng đi!”

Ai thèm ở lại nhà họ Tô này chứ! Nếu không phải cháu trai bà cụ ở đây thì bà cụ chẳng tới đâu.

Chẳng ngờ Tư Dạ lại túm cổ áo Tư lão phu nhân rồi kéo ra ngoài, lạnh lùng nói: “Mẹ đi đi!”

Tư lão phu nhân cuống lên, cậy mình là người già mà nằm vội xuống đất, nói lớn: “Giỏi, giỏi lắm! Hôm nay con dám đuổi mẹ đi thì mẹ con ta từ mặt nhau!”

Tư lão phu nhân làm ầm ĩ cả lên! Lúc này Vân Đại Sư với vẻ mặt thâm sâu khẽ lắc đầu, nói: “Không kịp nữa rồi!”

Túc Bảo nắm tay của Tư Dạ, vội nói: “Chú ơi, còn không cứu anh trai nhỏ là không kịp đâu….”

Vân Đại Sư nhíu mày liếc nhìn Túc Bảo một cái.

Tiểu thần côn này học theo lão sao?

Ông ta nói không kịp thì cô nhóc này cũng bắt chước y chang, mới tí tuổi đầu mà không biết xấu hổ gì hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK