Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bảo cuống lên: “Không được, dưới nước có nguy hiểm đấy….”

Túc Bảo không chịu buông tay, ánh sáng từ sợi dây đỏ phát ra nên sức lực của cô bé mạnh đến mức người đàn ông kia không vằng ra được.

Người bên cạnh sốt ruột nói: “Ơ con bé này sao thế nhỉ? Sao lại làm trì hoãn việc cứu người? Phụ huynh đâu? Đây là con cái nhà ai thế?”

Mấy người lớn lần lượt đi tới, toan kéo Túc Bảo ra.

Mộc Quy Phàm vừa từ vùng đầm lầy bên sông đi lên, trông thấy mấy người lôi kéo Túc Bảo thì lạnh lùng quát: “Ai dám động vào con gái tôi!”

Đám người kia giật thót, vô thức buông tay.



Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nói: “Không ai rơi xuống nước hết, tôi đã kiểm tra rồi.”

Đám người sững sờ nhìn quần áo ướt sũng của Mộc Quy Phàm.

Người đàn ông trung niên vội hỏi: “Cậu xuống đó rồi à?”

Mộc Quy Phàm gật đầu: “Tôi xuống rồi, không ai rớt xuống sông hết.”

Mọi người chỉ cảm thấy khó hiểu và mù mờ.

Vốn dĩ ban nãy Mộc Quy Phàm đã hứa với Túc Bảo rằng anh chỉ qua vùng đầm lầy kiểm tra, sẽ không tùy tiện xuống sông. Trước khi xuất phát từ nhà tới sông Ung Giang, Túc Bảo cũng cho Mộc Quy Phàm một lá bùa màu vàng.

Khi trông thấy xác chết nữ nhảy xuống sông, Mộc Quy Phàm vốn định kéo xác chết lên nhân lúc cái xác chưa trôi đi xa, Nhưng, anh nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường và lập tức bơi lên bờ.

Lúc này Mộc Quy Phàm đang nói dối, thực ra anh không lặn xuống sông, nhưng anh sắp sửa gọi điện kêu thuyền trục vớt qua bên này, tuyệt đối không được để người dân bình thường xuống nước.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên bỗng đẩy đám người ra rồi xông tới, hoảng hốt kêu to: “Là con gái của tôi, đó là con gái của tôi…”

Bà ta vừa nói vừa chạy dọc bờ sông, sau đó nhảy ùm xuống sông không chút do dự, miệng bà ta còn liên tục gọi tên: “Quân Nhi, Quân Nhi!”

“Quân Nhi, mẹ ở đây, Quân Nhi….”

“Quay lại!” Mộc Quy Phàm lạnh lùng quát.

Nhưng người phụ nữ trung niên hoàn toàn không nghe lời khuyên, ra sức lao xuống nước.

Cảnh tượng này diễn ra quá đột ngột khiến mọi người không kịp nhận ra người phụ nữ trung niên từ đâu đến.

Chỉ thấy nước sông ngập ngang ngực bà ta, sau đó bà ta bắt đầu vùng vẫy vì bị nước đẩy đi.

“A… cứu với…” Người phụ nữ trung niên hét lên theo bản năng.

Đám đông bên sông vừa nghẹn họng vừa lo lắng: “Dì ấy không biết bơi! Thật là, không biết bơi còn xuống sông làm cái gì không biết!”

Người đàn ông trung niên thấy vậy chuẩn bị nhảy xuống sông, Mộc Quy Phàm đang nghe điện thoại vội giơ tay cản ông ta: “Tôi kêu thuyền trục vớt qua đây!”

Mấy Streamer hét lớn: “Ôi ôi, dì kia sắp chìm rồi đấy!”

“Thuyền trục vớt ở xa như vậy thì sao tới kịp!”

Người đàn ông trung niên nghe vậy lại định xuống sông, Mộc Quy Phàm tiếp tục ngăn ông ta lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK