Đêm qua bé nằm mơ hả?
Bé mơ thấy ba bé bị quỷ rượt đuổi, sau đó ba đến tìm bé rồi dính lên người bé để bé làm bùa đuổi ma quỷ cho ba.
Tiếp theo, sư phụ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể gỡ ba ra.
Cuối cùng bé biến thành tờ giấy.
Không đúng không đúng, ba bé lợi hại dường ấy, chỉ dùng một tay đã có thể vượt nóc băng tường, nếu ba gặp quỷ thì nhất định sẽ không sợ mà dứt khoát tung một quyền đánh bay ma quỷ.
Còn lâu mới có chuyện ba tới tìm bé rồi xem bé như bùa trừ tà.
Túc Bảo ngáp một cái, bước xuống giường đi giày, đánh răng rửa mặt.
Kỷ Trường chắp tay sau lưng, đi từ ngoài vào phòng, sau đó gồi xếp bằng và giở cuốn sổ ra.
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, người đi đâu thế ạ? Dạo này sư phụ đúng kiểu thấy đầu không thấy chân à nha!”
Cô bé con vừa đánh răng vừa nói ú ớ.
Kỷ Trường ngẩng đầu nhìn Túc Bảo, nói: “Cái đó gọi là thần long thấy đầu không thấy đuôi!”
Túc Bảo: “Ồ ồ!”
Túc Bảo đánh răng rửa mặt xong, sáp tới gần Kỷ Trường, tò mò nhìn cuốn sổ: “Đây là gì ạ?”
Kỷ Trường đáp lấy lệ: “Nói sao con cũng không hiểu được, đợi con lớn rồi ta dạy con!”
Túc Bảo chỉ thay vào sách trời, nghiêm túc đọc: “Mặt trời chiếu vào lư hương sinh ra ánh sáng tím, sư phụ tới tiệm vịt quay, nước miếng chảy ba ngàn thước, sờ tay vào túi lại chẳng có một xu!”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Hắn sẵn sàng tôn Túc Bảo làm thiên hạ đệ nhất nói dối không chớp mắt!
“Ai dạy con thế?” Kỷ Trường nghẹn họng.
Túc Bảo: “Chị Hân Hân ạ!”
Kỷ Trường đen mặt.
Tốt lắm.
Người ba không đáng tin cậy kia dạy Túc Bảo đủ loại kỹ năng sinh tồn.
Tiểu Ngũ không đáng tin cậy dạy Túc Bảo muôn vàn lời hát kỳ quái.
Cô chị không đáng tin cậy lại dạy Túc Bảo đủ bài thơ xằng xiên.
Nhưng hắn thì khác, hắn chỉ dạy bé những điều đứng đắn nghiêm túc.
“Con muốn sư phụ dạy bản lĩnh mới không nào?” Kỷ Trường thoáng cười mà như không, khép cuốn sổ lại.
Túc Bảo lập tức lắc đầu: “Không muốn không muốn! Sư phụ, lúc nào người cười cái kiểu này là chắc chắn muốn làm chuyện xấu!”
Túc Bảo vừa toan chạy xuống lầu thì cánh cửa bỗng mở toang, ông ba thông thái quyền lực của bé xuất hiện ngay trước mắt, thở hổn hển.
Mộc Quy Phàm ướt đẫm mồ hôi, quần áo bám chặt vào người làm nổi bật cánh tay rắn chắc và đường nét cơ thể anh.
Túc Bảo kêu lên: “Ba ơi, ba chạy bộ về đó à? Chạy nhanh lắm hay sao mà trông ba bơ phờ thế?”
Mộc Quy Phàm sải bước tới trước mặt Túc Bảo, lúc này mới ngoảnh đầu nhìn ra cửa.