Nhà họ Mộc dựa giẫm bảng hiệu vinh danh từ công trạng của người anh họ mới có thể lăn lộn tới hôm nay, nếu Mộc Quy Phàm dỡ bảng hiệu thì họ biết làm thế nào?
Bà cụ Mộc vội vã đi theo sau Vạn Đảo.
Ông cụ Mộc cuống lên: “Tiểu Phàm, con làm như này là quá đáng rồi đấy!”
Cũng không rõ vị khách nào tam quan lệch lạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng nhỉ, chấp nhặt quá…. chuyện năm xưa xa lắc xa lơ rồi, họ hàng không giúp được mà cũng ôm hận trong lòng được sao? Giúp được thì tình cảm thêm thắm thiết, không giúp được cũng coi như đã giữ bổn phận rồi..”
Túc Bảo chỉ thấy kỳ kỳ, gì mà tình cảm với giữ bổn phận?
Bây giờ ba chân dài chỉ muốn lấy lại đồ của ba thôi, cái này không phải lẽ đương nhiên sao?
Mộc Quy Phàm nhướn mày, giọng điệu thờ ơ pha chút tùy tiện: “chuyện quá đáng hơn còn đang chờ phía sau, đừng vội!”
Anh nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Trước nay Mộc Quy Phàm tôi chẳng phải người rộng lượng gì, mấy câu kiểu giúp được thì tình cảm thêm thắm thiết, không giúp được cũng coi như đã giữ bổn phận, tôi không áp dụng với cái nhà này. ”
“Bảng hiệu danh dự của ông nội tôi, bọn họ dựa vào thân phận gì để giữ lấy? Không ngờ có chuyện họ giữ còn đúng lý hợp tình hơn đứa cháu ruột là tôi giữ đấy!”
Chỉ là lấy lại bảng hiệu thôi mà.
Anh có đập bọn họ một trận đâu.
Thế đã là rộng lượng lắm rồi, không thể yêu cầu quá cao với anh được.
Vị khách vừa lẩm bẩm ban nãy bỗng thấy ngượng, không mở miệng nói thêm gì nữa.
Vạn Đảo đã vác bảng hiệu trên vai, bà cụ Mộc đi sát phía sau, hận không thể cướp lại đồ.
Mặt Mộc Quy Phàm lạnh tanh, anh quét mắt nhìn quanh một vòng: “Hôm nay tôi cũng nói rõ— Mộc Quy Phàm tôi không có nửa xu quan hệ với nhà họ Mộc này!”
“ Sau này nhà họ Mộc còn dám mượn danh ông nội tôi để giả danh lừa bịp thì đừng trách tôi không khách khí.”
Túc Bảo ra sức gật đầu: “Đúng, không khách khí!”
Cái miệng nhỏ nhoẻn cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Mộc Quy Phàm cong môi, một tay ôm Túc Bảo một tay nhấc bảng hiệu vinh danh của ông nội anh rồi quăng lên xe việt dã.
Sau đó dịu dàng đặt Túc Bảo lên ghế phụ, đôi mắt đen nhuốm ý cười: “Ngồi vững nha cô nhóc, ba đưa con về nhà!”
Tô Nhất Trần vẫn luôn bình tĩnh quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối bỗng hoàn hồn, không đúng, nói thì nói thôi, mang Túc Bảo đi luôn là sao hả?
“Chờ chút!” Tô Nhất Trần lạnh mặt, lập tức đuổi theo.
Chiếc xe việt dã ngạo nghễ và ngông cuồng đâm sầm vào cánh cổng sắt đổ nát của nhà họ Mục rồi biến mất trong màn đêm.
Tô Nhất Trần: “..”
“…”
Vạn Đảo há hốc miệng.