Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người cậu đẹp trai nhiều tiền: “…”

Cái nồi này được úp hay thật.

Cuối cùng dưới sự “cố tình vi phạm” của Tô Nhất Trần, Mộc Quy Phàm thành công mang Túc Bảo rời khỏi nhà họ Tô.

Mặc dù có một ngàn cách dẫn bé trốn khỏi nhà họ Tô mà không ai hay biết nhưng có đồng đội giúp đỡ thì không phải càng tốt hơn sao?

Hơn nửa đêm hai ba con đi trên con đường vòng ven sông, Túc Bảo nói: “Ôi chao, nếu như con có thể bay được giống Tiểu Ngũ thì tốt rồi!”

Đi từ nơi này đến nhà chị gái kia tốn biết bao thời gian.

Mộc Quy Phàm như ngẫu nhiên đưa ra lựa chọn, anh đi đến một cửa tiệm ven đường.

Kéo cửa cạch một tiếng rồi bước vào.

Túc Bảo khẩn trương gọi: “Ba?”

Đáp lại bé là tiếng xe máy ầm ầm.

Một chiếc xe máy cool ngầu nhanh chóng xuất hiện trước mặt Túc Bảo!

Thân xe màu đen, xe vừa cao vừa lớn, vô cùng ngầu, vặn ga một cái, tiếng gào rú lập tức xuất hiện.

“Lên xe!”

Một tay Mộc Quy Phàm kéo Túc Bảo lên, sau đó lại thuận tay đội mũ bảo hiểm màu hồng cho bé.

Mũ bảo hiểm rất hợp với bé, giống như được đặt riêng cho bé vậy.

Túc Bảo ngồi ở phía trước, Mộc Quy Phàm giúp bé thắt chặt dây an toàn, sau đó lại dùng đai an toàn được chế tạo riêng cài chặt mình và bé vào với nhau.

Túc Bảo vừa khẩn trương vừa hưng phấn: “Ba, đây là xe gắn máy của ai vậy?”

Trong mắt Mộc Quy Phàm mang theo ý cười, giọng nói lười biếng: “À… Nhân lúc ông chủ không có ở đó ba đã trộm đấy, đi mau đi mau, lát nữa bị ông chủ phát hiện là toi.”

Dứt lời anh vặn ga lao về phía trước.

Túc Bảo loáng thoáng nhìn thấy người đuổi theo phía sau, cô bé mở to hai mắt.

“Ba, trộm đồ là sai trái!” Bé hoảng đến phát khóc, nói lớn: “Chúng ta mau quay lại trả tiền…”

Mộc Quy Phàm không khỏi mỉm cười, trong hai chiếc mũ bảo hiểm có thiết kế tai nghe trò chuyện với nhau, cho nên anh có thể nghe rõ những gì Túc Bảo nói.

“Bé ngoan, con không cần nói to như thế đâu, ba nghe được.” Giọng anh mang theo sự cưng chiều: “Yên tâm đi, ba đùa con đấy, chiếc xe này là của ba.”

Túc Bảo ngẩn người, không khỏi nghi ngờ: “Nhưng cửa hàng đó không phải của chúng ta mà!”

Mộc Quy Phàm thản nhiên: “Đó là của người làm cho ba.”

Túc Bảo: “…”

Ba là đồ lừa gạt, ba là người xấu.

Bé rất tức giận, bé còn tưởng rằng ba đã trộm xe thật, gấp đến mức thiếu chút nữa phát khóc.

Tiếng xe gắn máy vang lên ầm ầm, Túc Bảo chưa từng ngồi xe máy bao giờ, bé nhanh chóng lại trở nên vui vẻ, quên chuyện mình vừa bị lừa đi.

Đêm khuya rạng sáng, trên đường không có chiếc xe nào.

Mộc Quy Phàm đương nhiên sẽ không đi đường nội thành ảnh hưởng đến người dân, anh chọn đi đường vòng ngoài ngoại ô.

“Bé ngoan, nhà chị gái kia ở đâu?” Đột nhiên Mộc Quy Phàm nhớ đến vấn đề quan trọng này.

Hóa ra hai cha con đi được mấy cây số rồi mới nhớ ra chuyện không biết mình đang đi đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK