Hác tiên sinh đứng dậy, trong mắt thoáng hiện sự nuối tiếc, ông ta nói với Túc Bảo: “Thật xin lỗi, cảm ơn con đã quan tâm.”
Còn vấn đề kiểm tra camera hay chân tướng sự thật gì đó chẳng quan trọng, dù sự thật thế nào thì ban nãy ông ta cũng đã nể mặt Mộc Quy Phàm một lần rồi.
Ông cụ Hác bỗng kêu a a trong cổ họng, đáy mắt ông cụ phảng phất sự lo lắng, ông cụ đã sống với bộ dạng sống không bằng chết như này rồi thì càng muốn để Túc Bảo thử một lần.
Dù sao thì…lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo mà!
Hác tiên sinh an ủi vỗ vai ông cụ Hác: “Ba ơi, ba đừng nóng ruột, Sâm Lâm là viện dưỡng lão phục hồi chức năng tốt nhất, nhất định sẽ khỏi bệnh.”
Nghe xong lời của con trai mình, đáy mắt ông cụ Hác chất chứa nỗi tuyệt vọng.
Lòng viện trưởng Vu rạo rực như nở hoa, ông cụ vừa đứng dậy vừa gọi điện thoại: “Được, giờ tôi kêu người lên!”
Mộc Quy Phàm thờ ơ nói: “Vậy chúc ông cụ Hác nhanh chóng bình phục.”
Không thử điều trị thì đành thôi vậy, đâu phải ai cũng có phúc được tiểu Túc Bảo ngoan nhà anh ra tay cứu giúp!
Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Chú Hác, bà cụ nói chú phải nghe lời.”
Hác tiên sinh ngẩn người: “Bà cụ nào?”
Túc Bảo: “Mẹ của chú đó!”
Lần này, viện trưởng Vu cũng ngẩn người.
Con nhóc này, đến chuyện mẹ của Hác tiên sinh mất rồi mà nó cũng biết ư?
Đúng là chọc trúng chỗ hiểm!
Hác tiên sinh cười, vừa toan lên tiếng thì nghe Túc Bảo nói: “Bà cụ nói…”
Cô bé con chống nạnh, mặt dài ra, duỗi một ngón tay chỉ trỏ: “Hác Cẩu Thặng [1]! Con dám không nghe lời cô bé này thì có tin đêm nay con sẽ nằm mơ thấy mẹ không hả! Mau chóng để Túc Bảo châm cứu cho ba con!”
[1]: Tên gọi yêu mà ba mẹ gọi con nhỏ, mong con dễ nuôi, sau lớn có tiền đồ.
Mọi người: “!!”
“??”
“…”
Túc Bảo nói tiếp: “Mẹ thấy con bị phân ruồi che mờ hai mắt rồi, ai tốt ai xấu cũng không phân biệt nổi, mẹ không còn ở bên là con bắt đầu lơ mơ rồi đó hả?”
Mọi người cứng họng trố mắt.
Chuyện gì thế này?
Chỉ có Hác tiên sinh và ông cụ Hác như bị sét đánh giữa trời quang, chết lặng nhìn Túc Bảo.
Cử chỉ và lời nói của Túc Bảo lúc này giống y hệt bà cụ Hác, vẻ mặt, ngữ khí và cách trừng mắt kia cũng không lệch đi đâu được….
Quan trọng nhất là, hiện giờ thân phận của Hác tiên sinh hiển hách nên rất ít người biết khi mới sinh ông ta, ông bà cụ Hác rất nghèo, gần như không có tiền nuôi sống con, hai ông bà cụ còn đặt cho Hác tiên sinh cái tên Cẩu Thặng để dễ nuôi.