Ông cụ sợ hãi đến mức hét lên.
Vật đen như mực rơi xuống thảm cỏ mềm trong luống hoa và lăn tròn hai vòng… hóa ra là một con rùa.
Hình như con rùa đã quen với những pha hành động ‘phóng’ đi như này, nó lật người một cách điêu luyện rồi nằm bất động.
Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ kiếp…..Túc Bảo 666!”
Tiểu Ngũ ló đầu ra khỏi túi thú cưng bằng bông, cao giọng hét lên: “Ta cứ ngỡ Lữ Bố là kẻ vô địch thiên hạ, nhưng không ngờ người này còn dũng mãnh hơn Lữ Bố, đúng là chẳng thèm nói lý lẽ gì hết!... Đại uy thiên long!”
..
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Lô Thù Văn ngẩn người, hết nhìn Túc Bảo và Tiểu Ngũ rồi lại nhìn con rùa đang nằm yên, nhưng cô ấy vẫn chưa nhận ra chuyện gì.
Khi ánh mắt dừng lại trên người ông cụ Trần, Lô Thù Văn kinh hãi, vội chạy tới.
Chỉ thấy khắp người ông cụ dính vỏ hạt dưa và thứ gì đó rất bẩn.
Lô Thù Văn cuống quýt phủi người giúp ông cụ Trần, nói: “Ba, ba không sao chứ?”
Một tay ông cụ Trần nắm lấy cổ tay còn lại của mình, ông cụ ấm ức nhìn Lô Thù Văn, miệng ú ớ nói gì đó.
Y tá sợ đến ngây người, Lô Thù Văn đến từ lúc nào thế này? Sao chị ta không hề phát hiện ra!!
Chị ta không kịp tắt di động mà nhét luôn vào túi, hoảng loạn đi lên trước để phủi quần áo ông cụ Trần.
“Ôi….Xin lỗi phu nhân, ban nãy tôi vội vào nhà vệ sinh quá, còn số hạt dưa này là do tôi lén cho ông cụ Trần vì thấy ông cụ muốn ăn từ lâu rồi….”
“Tôi hoàn toàn không ngờ tới ông cụ Trần lại bị dính vỏ hạt dưa khắp người như này….”
Y tá trưng ra bản mặt áy náy.
Ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, ngay từ đầu nhà họ Trần đã cảm thấy y tá này tốt nên mới chọn chị ta, hơn nữa chị ta còn ngầm ám chỉ việc mình thương ông cụ Trần nên mới lén đem quà vặt cho ông cụ—–Thông thường người thuê sẽ không bao giờ nghi ngờ điều gì.
Ngàn vạn lần không ngờ tới, một giọng nói non nớt bỗng vang lên: “Dì ơi, dì đang nói dối!”
Y tá ngẩn người, nhìn Túc Bảo đứng bên cạnh.
Con nhóc này chui từ xó xỉnh nào ra thế?? Thích lo chuyện bao đồng nhỉ!!
Y tá bày ra bộ dạng mù mờ: “Đâu có….cô nhóc ơi, cháu đừng ăn nói tùy tiện nha!”
Hồi nãy y tá chọn ngồi ở một góc trong vườn hoa – Nơi mà chị ta yên tâm rằng Lô Thù Văn sẽ không nhìn thấy.
Dẫu chết cũng không chịu thừa nhận thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Còn lời của một con nhóc thì ai mà tin được cơ chứ!!
Sắc mặt Lô Thù Văn rất khó coi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô ấy lại thấy lời giải thích của y tá không ổn lắm.
Lô Thù Văn chỉ đành nói: “Tinh thần ông cụ không tỉnh táo, chẳng phải đã dặn cô khi nào muốn đi vệ sinh thì đẩy ông cụ về rồi hẵng đi sau! Mỗi lần cô vào nhà vệ sinh ít nhất cũng mất 10 phút, lỡ như ông cụ xảy ra vấn đề gì thì phải làm thế nào?”
Mặt y tá lộ vẻ xót xa ân hận: “Vâng vâng! Là sơ suất của tôi, xin lỗi phu nhân, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý….Không không, tuyệt đối không có lần sau nữa ạ!”
Túc Bảo nhìn y tá chằm chằm, nói rõ từng chữ: “Hồi nãy dì không hề vào nhà vệ sinh, dì đang cầm đồ gì đó đút cho ông cụ Trần ăn.”