Tô Tử Tích đang bước đến cạnh giường lại đột nhiên dừng lại, xoay người đi về phía phòng tắm cất khăn mặt trước!
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng khó hiểu: “Quác quác, sao anh lại về vậy?”
Tô Tử Tích mặc kệ nó.
Tiểu Ngũ: “Tui biết rồi, anh sợ quỷ.”
Tô Tử Tích cười lạnh: “Trên đời này không có quỷ.”
Tuy rằng cậu bé đã bị cơn ác mộng doạ sợ.
Tuy rằng cậu bé và Túc Bảo đã tới nơi này —
Nhưng mà, cậu bé chỉ giữ thái độ “thà rằng tin vào một cái hữu hình hơn là một cái vô hình”, về bản chất cậu bé vẫn tin rằng trên đời không có…
Vừa nghĩ đến đây, một ông chú bước ra từ trong phòng tắm.
Tô Tử Tích!!!
A a a…
Cậu bé đang nằm mơ hả? Ảo giác đúng không???
Nếu người nhìn thấy ông chú vào giờ phút này là Tô Tử Du, cậu ấy chắc chắn sẽ nhảy cao ba thước rồi lao tới sau lưng Túc Bảo.
Nhưng Tô Tử Tích vẫn đứng im tại chỗ, giống như đã hoá đá, sắc mặt dại ra.
Ngoại trừ ông chú này, cậu bé còn thấy được một bà dì đang ngồi ở cạnh giường.
Rõ ràng ban nãy trong phòng không có ai cả, hai người bọn họ từ đâu tới vậy???
Nếu là quỷ, thế tại sao cậu bé lại nhìn thấy được bọn họ?
Cung phản xạ của Tô Tử Tích hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại…
Ông chú kia liếc nhìn cậu bé một cái, bất mãn oán giận: “Lại có khách mới tới thuê phòng à? Đúng là hết nói, ngày nào cũng có người đến người đi, ồn chết đi được, đã không trả tiền rồi còn làm đông làm tây nữa!”
Túc Bảo vội vàng chạy đến cạnh va li, lấy trang bị mà cậu cả đã chuẩn bị cho bé ra, cực kỳ hào phóng lấy ra một xấp tiền giấy.
“Xin lỗi ạ, đã quấy rầy rồi! Bọn con sẽ cho hai người tiền!”
Bé cầm tiền, dùng chu sa vẽ một vòng tròn ở trên mặt đất, để lại một khoảng trống ở phía tây bắc của vòng tròn.
Sau đó bé đốt tiền giấy, miệng lẩm bẩm.
Thấy Túc Bảo đốt tiền giấy, cuối cùng Tô Tử Tích cũng có phản ứng.
Cậu bé lập tức rùng mình, lông tơ khắp người dựng đứng hết cả lên.
“Em, em đang làm gì thế!” Trong lòng cậu bé run sợ.
Túc Bảo nói: “Đốt tiền giấy cho chú với dì, mượn phòng của bọn họ để ở vài hôm.”