Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng qua khi cô còn nhỏ cô bám lấy lan can bằng hai tay, chui đầu qua lan can. Dọa bố mẹ dành cả đêm để làm nhỏ lại khoảng cách giữa mấy cái lan can để cô không thò qua nữa.

Bây giờ cô cũng đang dựa vào lan can, đã lớn rồi, nhưng vẫn như hồi nhỏ.

Ánh mắt Tô Lạc hơi tối đi, anh dịu dàng nói: “Chắc chắn là có rồi.”

Lúc này Tô Cẩm Ngọc mới thấy vừa ý, sốt ruột lập tức chạy lên mái nhà.

Cô vây quanh các anh trai, ríu rít trò chuyện.

Lúc thì muốn uống rượu, đòi không say không về.

Lúc thì lại hỏi, quỷ có thể uống say sao?

Mới ngừng một chút thì lại tiếp tục huyên thuyên hỏi vợ của anh cả đâu, vợ của anh tư đâu, vợ của anh út đâu.

Mấy anh em nhà họ Tô cứ vậy nhìn cô, lần tụ tập xa xỉ này khiến họ xót xa lắm.

Nhà chính nhà họ Tô có năm tầng lầu, ngày thường cả nhà đều ở lầu hai, lầu 3 là phòng đọc sách, phòng cho khách các kiểu.

Lầu 4 có một phòng lớn để ông lão trưng bày đồ triển lãm, một chỗ khác để bàn bida, rạp chiếu phim tại gia gì đó.

Nửa lầu 5 là phòng tắm nắng, sân phơi, nửa còn lại hướng về đỉnh tháp nhọn và mái của phòng tắm nắng.

Tô Cẩm Ngọc nói muốn lên nóc nhà không phải sân phơi, mà là trèo lên mái phòng tắm nắng, khi còn nhỏ họ thường bị bà Tô mắng sân phơi lớn như vậy mà không chơi, cứ phải quậy lên mái nhà.

Nhìn lại cảnh này, mấy anh em đều buồn bã than thở, tâm trạng có chút không nỡ và ủ dột.

“Anh lên trước.” Tô Nhạc Phi nói.

Mấy anh em ngẩng đều nhìn lên trên, đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện ở đầu cầu thang, trong lòng cô bé ôm thứ gì đó tròn tròn, đầu tóc bù xù.

“Mẹ… Mẹ…”

Mấy anh em: “!”

Hơn nửa đêm… Một đứa bé ôm cái hũ tròn tròn, gọi mẹ.

Mấy anh em bị doạ thật rồi, thiếu chút nữa mất hết hồn vía.

Tô Nhạc Phi leo lên cầu thang bộ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi chân nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên cao hơn thì trông thấy một đứa trẻ với mái tóc rối bù.

“Mẹ kiếp!” Chân Tô Nhạc Phi mềm nhũn, ngã xuống khỏi cầu thang đơn giản.

Đồng tử của anh co lại.

Sau đó anh nhìn thấy Tô Lạc phản ứng rất nhanh, lao về phía anh.… đỡ lấy vò rượu đang rơi xuống.

Nét vui mừng thanh thản trên mặt Tô Nhạc Phi cứ vậy mà vơi dần đi, anh ngã rầm một tiếng xuống đất.

Tô Lạc: “May quá….. đỡ được rồi!”

Tô Nhạc Phi: “…”

Anh không sợ em trai anh ngã cầu thang rồi chết luôn hả?

Tô Nhất Trần nhìn bóng người nhỏ bé trên mái nhà, kinh ngạc hỏi: “Túc Bảo à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK