Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh chỉ cảm thấy hình như mình đã đá trúng một thứ gì đó có hình tròn — bởi vì sau khi đá trúng thứ đồ kia thì anh đã bị trượt chân, hình dạng thì có vẻ là một vật thể giống như đầu người.

Mộc Quy Phàm không có thời gian rỗi để đoán xem vật thể ở dưới nước là thứ gì, một tay anh túm chặt thi thể nam một tay thì ra sức bơi, nhanh chóng bơi vào bờ.

Chỉ là cái thứ ở dưới nước vẫn cứ đuổi dai dẳng, nhanh chóng kéo lấy chân anh.

Mộc Quy Phàm đang bơi về phía trước lại bị kéo lại, sức lực của cái thứ ở dưới nước khá lớn.

Mộc Quy Phàm nhíu mày, anh vung tay, dùng sức đẩy thi thể nam về phía bờ, sau đó cũng mặc kệ thi thể này có thể thuận lợi trôi lên bờ hay không.



Dù sao thì an toàn của bản thân quan trọng hơn nhiều.

Đột nhiên hai mắt cá chân dưới nước như bị thứ đó tóm lấy, tuy Mộc Quy Phàm không bị kéo lại nữa nhưng cũng không thể tiếp tục bơi về phía trước, cứ giằng co tại chỗ như vậy.

Cảm giác bị chạm vào mắt cá chân cũng nhớp nháp, giống như cảm giác khi anh vừa chạm vào thi thể nam kia vậy.

Mộc Quy Phàm nhanh chóng tự hỏi, hiện giờ sức lực của cái thứ ở dưới nước này rất mạnh, nhưng chỉ cần anh không hoảng loạn, chắc chắn sẽ không chết được, với thể lực của mình thì anh có thể kiên trì đến khi nhân viên cứu hoả đến.

Nhưng cứ giằng co mãi như vậy cũng không tốt cho anh, bởi vì anh không biết rốt cuộc dưới nước là thứ gì, liệu có thể đột nhiên bùng nổ sức mạnh hay không.

Đúng lúc này, một tia sáng xanh xẹt qua mặt sông, con vẹt ngậm theo một lá bùa vàng bay đến bên cạnh Mộc Quy Phàm, giẫm một chân lên đầu anh.

Mộc Quy Phàm: “Con mẹ nó chứ…”

Tiểu Ngũ ngậm bùa vàng, “cộc cộc cộc” gõ vào trán Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh vươn tay cầm lấy lá bùa vàng.

Tiểu Ngũ vỗ cánh bay lên, kêu quác quác: “Đốt nó! Đốt nó!”

Thì ra, Túc Bảo ở trên bờ sốt ruột nhìn về phía lòng sông, lúc Mộc Quy Phàm giãy giụa bé đã trông thấy âm khí đang vờn quanh Mộc Quy Phàm.

Bé không thể đi qua đó, chú lính cứu hoả vẫn chưa tới.

Khi đang trong tình thế cấp bách, bé bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Ngũ, lập tức nảy ra một ý tưởng, bé lấy một lá bùa vàng từ trong ba lô nhỏ ra rồi nhờ Tiểu Ngũ mang qua đó.

Cũng may Tiểu Ngũ không khiến người ta phải thất vọng.

Mộc Quy Phàm nắm chặt lá bùa vàng, đập thẳng vào mặt nước.

Anh chưa sử dụng bùa vàng bao giờ, cũng không biết trong tình huống này thì phải dùng như thế nào, nhưng ban nãy Tiểu Ngũ ngậm bùa vàng gõ vào đầu anh, không có tác dụng.

Vậy nên chỉ có thể đập vào mặt nước.

Quả nhiên anh đã đoán đúng, dòng sông đen như mực ở trước mặt lại chợt nổi lên một ngọn lửa màu xanh lục, Mộc Quy Phàm cảm giác được cái thứ đang túm lấy mắt cá chân anh đột nhiên buông ra.

Nước sông màu đen nhanh chóng rút đi, để lộ mặt sông lấp lánh phản chiếu ánh đèn hai bên.

Mộc Quy Phàm nắm bắt cơ hội, nhanh chóng bơi trở về, lúc sắp tới gần bờ thì anh lại nhìn thấy thi thể nam kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK