Lão bát là bác sĩ, thôi thì miễn cưỡng chấp nhận vậy…
Cô gái nằm ở trên giường tính toán một phen, cuối cùng phát hiện, tổng tài bá đạo Tô Nhất Trần là sự lựa chọn tốt nhất, cô ta hi vọng ngày mai có thể gặp được anh!
Đang suy nghĩ, cô ta dần chìm vào một giấc mơ ngọt ngào, thậm chí ngủ thiếp đi vẫn không nhịn được cười.
Một đêm ma quỷ với những toan tính.
Trong căn phòng ở tầng hai của nhà họ Tô, Túc Bảo đang say giấc, những tính toán của cô gái kia không liên quan đến bé.
Trời đã sáng, Túc Bảo ngủ đủ giấc nên tự tỉnh dậy.
“Chào buổi sáng ~” Tiểu Ngũ vỗ cánh bay tới: “Chị biết khuyết điểm của em là gì không?” [1].
Sau khi thức dậy vài phút, Túc Bảo vẫn còn ngái ngủ, bé ngơ ngác nhìn Tiểu Ngũ hỏi: “Là cái gì…”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu dụi vào mặt Túc Bảo: “Thiếu chút hơi của chị đó mà!” [2].
[1], [2]: Khuyết điểm và thiếu một chút có cùng bính âm.
Túc Bảo: “Ồ.”
Tiểu Ngũ: “…”
Không biết từ lúc nào, Cái Chuông lặng lẽ đi tới rồi ngồi xổm ngoài cửa sổ trong tư thế phục kích, nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ lập tức ngậm tóc Túc Bảo bò lên đầu bé.
Sau đó nó thách thức: “Nhào vô, có bản lĩnh cứ xông lên! Ngươi có bản lĩnh cướp đàn ông thì có gan mở cửa, à có gan mở cửa sổ!”
Cái Chuông: “¥…….”
Túc Bảo: “?”
Bé ngáp dài, đội một con vẹt lên đầu rồi đi đánh răng rửa mặt.
Sau đó bé thay quần áo, xỏ giày, đi xuống lầu…
Tô Dĩnh Nhạc đang giúp bà cụ Tô bưng bữa sáng đến bàn ăn, nhìn thấy Túc Bảo đáng yêu còn mơ màng ngái ngủ và con vẹt trên đầu…
Anh cười nói: “Con dậy sớm vậy? Muốn ăn cái gì? Cậu ba lấy giúp con.”
Hôm nay cậu ba không mặc quần áo ở nhà mà mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần âu màu đen.
Áo sơ mi nhét trong quần, thắt lưng đen đơn giản tôn lên vòng eo thon gọn nhưng đầy rắn chắc, tay áo được xắn lên làm tôn lên sự tùy ý.
Anh có khí chất nho nhã lễ độ và ôn hòa như ngọc, giữa hai lông mày phảng phất nét tao nhã.
Túc Bảo vô thức đi theo cậu ba chân dài, cậu ba của bé đang bưng thứ gì đó đi về phía phòng ăn.
Có lẽ anh muốn nhanh chóng đặt đồ xuống và ôm Túc Bảo nên bước đi rất nhanh.
Đôi chân ngắn ngủn của Túc Bảo đang đuổi theo anh, khi Tô Dĩnh Nhạc quay lại thì thấy Túc Bảo va vào chân anh.
Túc Bảo ôm lấy đôi chân dài của Tô Dĩnh Nhạc, ngẩng đầu xoa mũi, vô tội nói: “Cậu ba, sao bỗng nhiên lại dừng bước?”