Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà lão khóc đến ruột gan đứt từng khúc: “Sao tao lại hại tính mạng của anh trai mày được? Chẳng qua tao chỉ mượn chút số mệnh của nó mà thôi! Cùng lắm sẽ chỉ khiến nó bị thương một chút, không có chuyện sẽ chết!

Nhưng mày thiêu hủy hình nộm, chính là muốn lấy mạng của cháu tao!

Mệnh của chúng mày tốt như vậy, chia một chút cho cháu trai của tao cũng sẽ không bị làm sao cả… Chúng mày thật độc ác, chúng mày thật ích kỷ! Chúng mày không thể nào hiểu được sự khó khăn của những công dân bình thường như bọn tao.”

Bà lão quỳ rạp trên mặt đất nước mắt giàn giụa, thút thít lên án từng tiếng một…

Mấy con quỷ đám lăng nhăng vừa mới tản ra đi tìm bà lão, bây giờ thấy bà lão nằm rạp xuống đất khóc thì không khỏi há hốc mồm.

Đây là thế nào, khóc lóc đau lòng như vậy, không biết còn tưởng rằng Túc Bảo giết cả nhà bà ta vậy?

Túc Bảo đứng trước giường bệnh của cậu bé, em trai này nhỏ hơn cả cô bé, lúc này cậu bé đang nhíu mày ngủ thiếp đi, nhưng như vậy cũng không hết đau.

Đúng là rất đáng thương, khiến người khác không nỡ lòng nhìn.

Nhưng em trai này đáng thương, anh trai Tử Tích của cô bé cũng đáng thương.

Nếu như cô bé không để ý đến anh Tử Tích mà vô tư đưa số mệnh của anh trai cho cậu bé này “mượn” thì cuối cùng lại làm hại anh Tử Tích phải nằm trên giường cả đời…

Vậy nên cô bé mới không muốn kiểu vô tư này.

Mặc kệ người khác nói gì đi chăng nữa, cô bé không muốn chính là không muốn, thà rằng bị chửi…

Tô Tử Du lặng lẽ nói: “Làm cho rõ đi có được không, là bà hại người trước mà bây giờ lại trách ngược chúng tôi? Đúng là chỗ nào cũng có người mất đạo đức…”

Vẻ mặt bà lão vô cùng tuyệt vọng, bà ta khóc đến đỏ mắt, tóc cũng rối loạn.

“Tôi không phải là không có đạo đức, tôi chỉ nói các người mệnh tốt như vậy thì có thể cho cháu trai tôi một chút hay không, nó mới ba tuổi mà đã hai năm phải đi chữa bệnh. Nó rất đáng thương…”

“Xin các người, cầu xin các người!”

Bà lão quỳ trên mặt đất, đáng thương cầu xin.

Cháu trai của bà ta đã đáng thương như vậy rồi, chỉ cần là người sẽ không nỡ lòng!

Nếu như mấy người Túc Bảo mặc kệ thì chính là do bọn họ ích kỉ lạnh lùng, đời này cũng rửa không sạch.

“Hơn nữa mệnh các người tốt như vậy, mỗi người cho cháu trai tôi mượn một chút đi… Những đứa trẻ khác cũng không cần cho mượn.”

“Số mệnh các người tốt, cho người khác mượn một chút cũng không sao, nhưng những đứa trẻ khác bị mượn một chút thì sẽ bị bệnh tật quấn thân, rất đau đớn… Nói cách khác, nếu các người cho mượn thì không chỉ cứu cháu trai tôi mà còn cứu được những đứa trẻ khác… Công đức vô lượng đó!”

“Nhưng nếu các người không cho mượn thì đó chính là hại… không chỉ cháu tôi mà còn hại những đứa trẻ khác! Mày chính là yêu tinh hại người nhất!” Bà lão chỉ về phía Túc Bảo.

Túc Bảo cạn lời, Tô Tử Du cũng hoàn toàn bó tay.

Lần đầu tiên họ thấy loại logic này, không chỉ thẳng thắn mà còn thật vi diệu.

Túc Bảo còn chưa kịp nói thì Tô Tử Du đã đứng trước mặt Túc Bảo, tức giận mắng:

“Bà nói lời này khác gì nói mượn số mệnh con người khác là do chúng tôi làm?”

“Thế tại sao bà không dừng tay, tốt bụng dùng mạng bà cho cháu trai bà đi, đừng có làm hại con cháu nhà người khác nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK