Túc Bảo: “…”
Bé nói khẽ: “Anh hai, giày của em…”
Tô Tử Chiến mới phát hiện giày của Túc Bảo đang nằm trong tay mình, vội vàng mang vào cho bé.
Túc Bảo mang giày xong, đứng chống nạnh, ra lệnh “Được rồi, vậy bây giờ đến phiên chúng ta, trước mắt chúng ta cứ đi tìm dì nữ quỷ đi!”
Chân mọi người đã mọc rễ, không nhúc nhích được.
Túc Bảo cố sức xê dịch một bước, bất đắc dĩ nhìn các anh các chị.
“Mọi người làm vậy sao em đi được!” Bé nói.
Tô Tử Chiến thỏ thẻ: “Nhất định phải đi tìm sao?”
Túc Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi người không đi cũng được, để em tự đi tìm, mọi người ở yên đây chờ em về đi!”
Mọi người: “…” Được rồi, đi cùng nhau đi.
Vì thế Túc Bảo lại khó khăn di chuyển từ bước một, tìm ở đông – tây sương phòng, rồi trở lại chính phòng, tới tân phòng cùng thư phòng bên kia, tìm cả hai cái nhĩ phòng nhưng không thấy gì cả.
Chỉ còn lại mỗi dãy nhà sau, cũng chính là hậu viện, mấy người đi qua cánh cửa thứ ba, đứng trước cửa vào hậu viện.
Bên trong thật âm u, một cỗ khí lạnh lẽo như băng xông thẳng tới.
Túc Bảo đột nhiên dừng bước, lông mày nhỏ nhíu chặt.
Chuyện gì xảy ra ở đây vậy, bé cảm giác được ở đây có nguy hiểm.
Ai đang trốn trong đó?
Hân đầu to ôm chặt tay Túc Bảo, thế nào cũng không chịu đi vào.
Túc Bảo nhỏ giọng thì thầm: “Đừng sợ… Em tìm người giúp.”
Dứt lời, quỷ xui xẻo, quỷ đào hoa cùng quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ trong hồ lô đi ra.
Tô Việt Phi nhíu mày: “Điện thoại không thể liên lạc, muốn gọi điện thoại còn phải……
Còn chưa nói xong trước mặt đang trống không lập tức xuất hiện mấy “người” bay ra.
Quỷ đào hoa: “Hô… Cuối cùng cũng được ra ngoài!”
Quỷ xui xẻo oán niệm: “Ở bên trong buồn quá.”
Quỷ nhu nhược: “Suỵt… Đừng ồn ào, bọn họ hình như có thể nhìn thấy chúng ta.”
Quỷ hồ đồ: “Ai, ở đâu, cái gì?”
Dì xấu xí thò đầu ra trước mặt Tô Việt Phi: “Cái gì, có thể nhìn thấy… Này, anh đẹp trai?”
Tay Tô Việt Phi run lên, di động trong tay không hề báo trước rơi xuống đất.
Mấy ác quỷ quay đầu, nhìn chằm chằm bọn Tô Việt Phi.
Tô Tử Du: “Em em em gái, anh anh, bọn họ là dạ dạ…”
Hân Hân: “Á á á! Cứu tôi cứu tôi!
Túc Bảo tránh khỏi tay mấy người, một mình chạy về phía trước chỉ bỏ lại một câu: “Không cần sợ, bọn họ đều là quỷ tốt! Bọn họ sẽ bảo vệ mọi người!”
Tô Việt Phi, Tô Tử Du Tô Tử Chiến và Hân Hân cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.
Quỷ… bảo vệ họ.