“Tất cả đều bị phạt đứng!” Bà cụ tức giận nói.
Mấy đứa nhỏ theo phản xạ đứng ở cửa, ngay cả Tô Tử Tích có cung phản xạ siêu chậm cũng đến đó đứng, nhìn một hàng vô cùng chỉnh tề.
Bà cụ Tô hừ một tiếng, nhìn Tô Tử Chiến một cái, đang định hỏi gì đó thì Tô Nhất Trần trở về.
Tô Nhất Trần vừa về đến nhà đã thấy mấy đứa nhỏ đang đứng ngay ngắn ở cửa ra vào, giống như đội ngũ đón khách vậy.
“Sao thế?” Anh vừa đưa cặp táp cho chú Niếp vừa hỏi.
Bà cụ Tô kể lại chuyện mấy đứa nhỏ lén ra ngoài đi chơi.
“Cũng không biết đi đâu, đây là chuyện có thể nói dối được sao?”
“Nói đi thư viện mà lại trốn đi chơi, có ngày chúng nó trốn ra đập chứa nước chơi thì sao?”
Được nghỉ hè, có rất nhiều tin trẻ em ra đập chứa nước chơi rồi bị đuối nước.
Bà cụ tức không phải vì mấy đứa nhỏ đi chơi.
Bà tức vì mấy đứa nhỏ đi chơi mà không nói với người lớn, như vậy rất nguy hiểm!
Tô Nhất Trần nhìn về phía Tô Tử Chiến: “Yên tâm, Tử Chiến có đi theo, thằng bé biết chừng mực.”
Bà cụ Tô nhìn về phía Tô Tử Chiến, cũng phải nghe xem cậu sẽ nói gì.
Tô Tử Chiến mặt không đỏ tim không loạn, mắt cũng không chớp nói: “Giống như những gì Hân Hân nói.”
Bà cụ Tô: “…”
Nghĩ bà ngốc đấy à?
Tô Tử Chiến mím môi: “Nhưng con bé không chuẩn bị kĩ, ngồi đọc truyện nên kể lại giống chuyện xưa mà thôi.”
Bà cụ trợn mắt.
Tô Nhất Trần cười: “Mẹ, mẹ không tin Tử Chiến sao?”
Bà cụ Tô hừ một tiếng, ánh mắt thay đổi, sắc mặt cũng dịu lại.
“Vậy được rồi, bà cũng chỉ vì lo cho mấy đứa thôi, các con giúp quản lí, tất cả đều là bé ngoan!”
Hân Hân thở dài một hơi, thậm chí cô nhóc còn cảm thấy vui.
Huray ~ Cô bé đã thành công lừa bà nội rồi!
Sau đó thấy bà nội mỉm cười nhìn về phía Túc Bảo: “Túc Bảo, thư viện chơi vui không?”
Túc Bảo không chút phòng bị: “Chơi vui! Nhưng mà…”
Bà cụ Tô lập tức hỏi: “Nhưng mà sao?”
Túc Bảo suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà các anh chị hơi dính người, con thiếu chút nữa không đi được á!”
Bà cụ Tô ngẩn người, ý gì, dính người?
Hân Hân và Tô Tử Du thích quấn lấy em gái, Tô Tử Tích và Tô Tử Chiến không thể quấn em gái được.
Bà cụ Tô còn đang định hỏi thì bị Tô Nhất Trần ngắt lời: “Được rồi, mẹ, mấy đứa nhỏ chắc đói bụng rồi, ăn cơm trước đi!”
Bụng Túc Bảo cũng vô cùng phối hợp mà kêu vài tiếng.