Mục lục
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tướng công, chàng đang ở đâu…” Trong mảnh sân trống trải vang lên tiếng khóc ai oán: “Chàng mau ra đây đi…”

Da đầu Tô Việt Phi run lên tê dại.

Lúc này thấy càng rõ ràng, áo cưới không được thứ gì kéo theo cả, đúng thật là tự đứng tự đi.

Bộ áo cưới tìm lung tung một hồi rồi nhanh chóng biến mất ở góc cua cuối cùng của hành lang, mấy người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy một giọng nói và rơi tình cảnh khủng bố nhất đáng sợ nhất trước giờ”

“Hóa ra mọi người ở đây…”

Giọng nói kia vô cùng rõ ràng, giống như chơi trốn tìm, đè âm thanh xuống thật thấp.

Mọi người vừa ngẩng đầu đã thấy áo cưới bay ngay trên đỉnh đầu bọn họ.

“Á á hu hu… Đm, Cmn!” Đó là tiếng của Tô Tử Du.

“Á a a quỷ quỷ có quỷ!” Còn đây là Hân Hân.

“Túc Bảo!” Này là Tô Tử Chiến.

Về phần Tô Việt Phi…

Anh nắm một tay kéo Túc Bảo chạy ra ngoài, phía sau còn kéo theo Tô Tử Du, Hân Hân “vèo” một tiếng chạy ra ngoài, lúc này rõ ràng tốc độ là số một.

Tô Tử Chiến chỉ kịp bắt lấy chân Túc Bảo, một chiếc giày của Túc Bảo bị cậu nắm rớt ra.

Mấy người cứ như vậy chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa la hét thất thanh “a a a a a…”

Túc Bảo “???”

Bé vội vàng lấy ra một tấm bùa màu vàng, vung bàn tay bé nhỏ ném ra ngoài: “Chư tà lui tán!”

Một tiếng thét sắc nhọn vang lên, áo cưới đỏ thẫm lại biến mất không dấu vết.

Hân Hân khóc: “Làm sao bây giờ, sợ quá! Bộ y phục đỏ vừa rồi có phải là tân nương mà anh nói không?”

Túc Bảo lắc đầu, chị Hân Hân à, cung phản xạ của chị lúc thì hoạt động lúc lại không như thế sao, đó không phải tân nương thì còn có thể là ai đây chứ.

Tô Việt Phi quả quyết nói: “Đừng chơi nữa, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho cậu cả, bảo anh ấy phái người đến đón chúng ta ra ngoài.”

Tút tút tút – số điện thoại bạn gọi ngoài vùng phủ sóng.

Tô Việt Phi: “…”

Anh không tin tà nhưng mà lúc này ngay cả tín hiệu cũng không có.

Tô Việt Phi trầm mặc.

“Đừng sợ đừng sợ.” Túc Bảo an ủi: “Chúng ta chỉ cần tìm được tân lang mất tích kia là có thể ra ngoài rồi!”

Không đề cập tới tân lang thì còn ổn, nhắc tới tân lang – người đến nay vẫn chưa xuất hiện thì càng kinh khủng hơn.

Tô Tử Du nuốt một ngụm nước miếng, không sợ, cậu không sợ chút nào cả, có em gái ở đây mà!

Tô Tử Du áp sát gần Túc Bảo, Tô Tử Chiến cũng tiến lên cùng, Hân Hân trực tiếp ôm lấy cánh tay Túc Bảo.

Tô Việt Phi… nắm chặt một tay Túc Bảo.

Vừa rồi là Tô Việt Phi người dẫn theo mấy đứa nhỏ vào đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK