Kết quả, cô bé lại trông thấy hoa lan hồ điệp xinh đẹp ngay trước mặt.
“Em đến thăm chị!” Túc Bảo nói.
Cố Thịnh Tuyết ngẩn người, ba mẹ và chị gái cô bé đều không biết cô bé thích lan hồ điệp, sao Túc Bảo lại biết?
Cố Thịnh Tuyết quay đầu đi, đổi tư thế nằm.
Túc Bảo toan đặt hoa lên tủ đầu giường, nhưng nơi đấy đang có máy móc.
Túc Bảo lại định đặt hoa xuống đất, nhưng cảm thấy không ổn, làm vậy hơi giống đặt hoa lên mộ tổ tiên thì phải….
Túc Bảo nhìn đầu giường, không thích hợp, lại nhìn tấm lưng bị thương của Cố Thịnh Tuyết….
Cuối cùng, bé dứt khoát đặt hoa lên mông Cố Thịnh Tuyết.
Cố Thịnh Tuyết: “???”
Cô bé lập tức quay đầu, trừng mắt nói: “Em bị bệnh hả?”
Túc Bảo vô tội chớp mắt: “Chị Tiểu Tuyết, em không có chỗ đặt hoa..”
Vừa nãy, Túc Bảo nghĩ, nếu bé đặt hoa ở chỗ khác thì chị Tiểu Tuyết sẽ không vui.
Không rõ tại sao, trong đầu bé xuất hiện một cảnh tượng, bé tặng lan hồ điệp cho chị Tiểu Tuyết, nhưng lan hồ điệp lại rụng cánh, chị Tiểu Tuyết lập tức rút dao đuổi theo bé đòi chém.
Quá đáng sợ…
Thế nên bé mới đặt hoa lên mông chị Tiểu Tuyết.
Túc Bảo cắn ngón tay, giải thích: “Chị xem như này tốt biết bao…. Mông nở hoa….”
Cố Thịnh Tuyết: “…”
Em đến không phải vì muốn thăm chị, mà muốn chọc chị tức chết đúng không?
Cố Thịnh Tuyết chỉ cảm thấy tức muốn bật khóc….
Quỷ hồn ngồi bên giường cười khúc khích.
Trong viện luôn có quỷ hồn đến lui, hôm nay lại thay một loạt quỷ, mấy dì quỷ ngồi bên giường cắn hạt dưa trò chuyện.
“Ôi ôi, cứ đặt hoa lên người ta này, ta bằng lòng cho mông nở hoa nha!”
“Lan hồ điệp màu hồng phấn đẹp thế còn gì!”
“Không thích thì cho ta nè!”
Cố Thịnh Tuyết cố nhịn cảm giác mông nở hoa, lạnh mặt nói: “Thăm bệnh xong rồi, em có thể đi được rồi!”
Quả nhiên, Cố Thịnh Tuyết không kêu Túc Bảo cầm hoa đi.
Túc Bảo biết Cố Thịnh Tuyết thích lan hồ điệp, bé còn biết Cố Thịnh Tuyết chờ lúc bé rời đi sẽ đưa hoa lên ngắm nghía.
Túc Bảo ngồi bên mép giường, vui vẻ nói: “Dì ơi dịch người chút ạ, cho con ngồi với.”
Mấy dì quỷ lập tức dịch người sang bên cạnh.
Túc Bảo ngồi ở mép giường an ủi: “Chị Tiểu Tuyết yên tâm, sau rằm tháng bảy mở quỷ môn hẳn nửa tháng cơ, chị vẫn kịp bắt quỷ mà, không vội không vội!”
Cố Thịnh Tuyết nhìn Túc Bảo đang ép người khác phải nói chuyện cùng, chỉ trầm mặc.