Trước tiên hãy hạ gục người đàn ông cao lớn này!
Trần Thương Vũ không hề biết rằng hành động ẩn giấu của hắn đã lọt vào đôi mắt tinh tường của Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm: Gì thế? Gã này tưởng lá bùa màu vàng mà anh vừa ném ra chẳng có tác dụng gì hả?
Da hồn đột nhiên bộc phát, Mộc Quy Phàm lập tức lấy ‘bùa’ đè người!!! – Anh tùy ý quăng luôn cả xếp bùa vàng ra ngoài!
Trần Thương Vũ: Có nhiều bùa vàng ghê gớm lắm hả?
Chỉ mình anh có bùa chắc?
Mộc Quy Phàm: Tôi là nhà giàu mới phất nắm trong tay bao nhiêu lá bùa, tôi cứ thích kiêu ngạo đấy!
Da hồn trong tay Trần Thương Vũ vừa vùng lên đã bị một xấp bùa vàng ấn xuống đất, ngọn lửa xanh bùng lên kèm theo một tiếng gầm, da hồn phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó hoàn toàn im lìm.
Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào đống tro tàn trên mặt đất, da hồn bị đốt cháy quá dễ dàng khiến anh có ảo tưởng rằng mình rất lợi hại.
Trần Thương Vũ bị trói gô cổ rồi mang đi, Mộc Quy Phàm vào phòng nhìn đồ vật trên giường hắn.
Một cái túi vải màu vàng được trải rộng, bên trong lộ ra mấy tấm bùa, còn có mai rùa, dây thừng đỏ, quẻ bói.
Vài lá bùa có màu đỏ sẫm, hơi giống da người.
Mộc Quy Phàm đeo chiếc găng tay đã được nhét sẵn hai lá bùa vàng của Túc Bảo rồi mới thu dọn tất cả đồ đạc của Trần Thương Vũ.
Anh không yên tâm nên bỏ thêm vài lá bùa vàng của Túc Bảo vào chiếc túi vải màu vàng rồi đóng gói, cuối cùng xách túi đi.
Hệt như xách một túi rác.
“Trực tiếp giải hắn về nước!” Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ, lòng không vui lắm.
Anh không kịp về tham dự lễ khai giảng của bảo bối nhà anh rồi!
Trần Thương Vũ nằm mơ cũng chẳng ngờ mình sẽ bị bắt.
Hắn thực sự đã bị bắt!
Không phải hôm qua hắn bắt được quẻ bói có quý nhân đến đón sao?
Lẽ nào người đàn ông cao lớn này chính là quý nhân?
Thân phận thế nào mà có thể khiến quẻ bói đánh lạc hướng hắn!
“Anh là ai!”
Trần Thương Vũ nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm với ánh mắt tà ác.
Mộc Quy Phàm chẳng buồn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp ở trường mầm non – bây giờ đang là mười giờ tối, nhưng ở Long quốc là khoảng chín mười giờ sáng. Trường mẫu giáo đang tổ chức lễ khai giảng, Túc Bảo mặc bộ vest đồng phục học sinh, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, khuôn mặt mềm mại toát lên vẻ nghiêm túc càng khiến bé dễ thương hơn ngày thường.
Ôi, mới ra ngoài được một ngày…
Anh nhớ con gái anh quá!
Nghe Trần Thương Vũ hỏi, Mộc Quy Phàm thản nhiên nói: “Quý nhân! Người sẽ đảm bảo cho anh có đủ cơm ăn áo mặc suốt phần đời còn lại.”