Túc Bảo từ trên tầng 16 nhìn xuống, thấy có một bà điên đang chạy lòng vòng bên trong công trường.
Công trường kia đã xây xong, mặt đất cũng trải gạch, cách đó không xa là nhà cao tầng đang thi công.
Túc Bảo vuốt đầu Tiểu Ngũ, nói thầm với nó: “Tiểu Ngũ, người kia giống mợ hai lắm đó!”
Tiểu Ngũ cũng nghiêng đầu theo, mắt đậu xanh chớp chớp: “Đồ ngốc! Đồ ngốc!”
Tiểu Túc Bảo sửa lại: “Là mợ hai, không phải đồ ngốc.”
Tiểu Ngũ: “Mợ hai + mợ hai bằng đồ ngốc.”
Túc Bảo: “Không đúng, nếu tính sai nó cũng không thể thành đồ ngốc được.”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu: “Hai cộng hai bằng năm!
Túc Bảo: “……”
Ai, Tiểu Ngũ, ai dạy toán cho mày thế?
Phía sau Túc Bảo, có mấy nhân viên vừa ăn cơm hộp vừa thì thầm.
“Ôi trời ơi, thật đáng yêu, bé con đang dạy vẹt làm toán!”
…….
“Tôi vừa từ bên ngoài trở về, sao phòng làm việc của chúng ta lại có thêm một đứa bé?”
“Là của thầy Tô phải không?”
Mọi người đưa ngón tay chỉ vào trong phòng trà nước, Tô Tử Lâm đang đầu đầy mồ hôi chật vật với bình sữa bột.
Lúc nhân viên nghỉ ngơi thường đến phòng trà nước, Tô Tử Lâm cảm thấy Túc Bảo cũng nên uống một thứ gì đó.
Vì thế không biết anh ta kiếm ở đâu ra một bình sữa bột.
Lúc này Tô Tử Lâm như giống một nhà khoa học, cẩn thận nhìn hướng dẫn sử dụng, lại cầm muỗng lên đong đong đếm đếm sau đó đổ nước vào khuấy đều.
Lúc này ngoài cửa sổ thủy tinh bốp một tiếng, một cái túi nilon dán lên.
Tiểu Túc Bảo ồ một tiếng: “Hi, dì xấu xí!
Nữ quỷ lè lưỡi như chó: “Mau, cho tôi vào!”
Cô ta khóc không ra nước mắt, quá không có nhân tính, ban ngày ban mặt bảo cô ta ra ngoài.
Thiếu chút nữa cô bị mặt trời phơi đến bốc hơi rồi!
Kỷ Trường buồn chán dựa vào cửa sổ thủy tinh, híp mắt phơi nắng, vừa nói: “Yên tâm đi, bổn đại nhân không cho cô chết, cho dù cô phơi nắng thế nào cũng không chết được.”
Nữ quỷ âm thầm cả kinh.
Túc Bảo lại ngẩng đầu, nói: “Sư phụ, đừng có nổ, nổ là bị sét đánh đấy.”
Kỷ Trường cười nhạo một tiếng định nói gì đó, bên ngoài trời quang vạn dặm đột nhiên vang lên một đạo sấm rền!
Răng rắc!
Một tia chớp thật nhỏ xẹt qua bầu trời xanh.