"Năm ngoái Hoàng Tài mới mất vợ, năm nay lại tìm một cô vợ trẻ trung xinh đẹp. Nghe nói đó là một cô giáo trẻ mới tốt nghiệp hai năm, anh Hoàng chính là tấm gương sáng của tôi!"
Lâm Trung Trạch tự nói tự nghe, ông ta nói nhiều vô cùng. Lúc ông ta nhắc đến Hoàng Tài, Ngô Tuyết Phong liền biến sắc.
Ông ta cố ý nói như vậy để hai thanh niên trẻ này hiểu rằng ông ta là ai, tiếp xúc được với những người có địa vị cao đến mức nào.
"Nói xong chưa?"
Nhưng Tôn Hàn hoàn toàn không biết Hoàng Tài.
"Ngô Tuyết Phong, bạn anh có bị ngu không vậy, có biết giám đốc Lâm của tôi là bạn thân với Hoàng Tài không. Nếu tôi thực sự muốn xử lý mấy người thì e là các người không thấy được mặt trời ngày mai đâu!", Lý Huệ Dĩnh liền nhân cơ hội cáo mượn oai hùm.
Sắc mặt Ngô Tuyết Phong tối sầm, liền thấp giọng nói bên tai Tôn Hàn: "Tôn Hàn, cậu ở bên ngoài nên không biết, Hoàng Tài rất nổi danh ở Mục Thành này, là một nhân vật mà cả hai giới hắc bạch đều phải kính nể! Chúng ta không thể chọc vào ông ta được đâu!"
"Ha ha ha... Tôi còn tưởng cậu có thân phận thế nào, ai ngờ không sống trong Mục Thành. Tên nhóc này, tôi khuyên cậu hãy về nhà nhìn lại mình đi. Không nghe ngóng kỹ càng đã muốn ra mặt thay người khác, dễ chịu thiệt thòi lắm đấy!"
Lâm Trung Trạch nghe thấy, liền biết được Tôn Hàn là thanh niên trở về từ bên ngoài, thế nên chẳng còn kiêng dè gì cả. Ông ta liền giơ bàn tay lên định tát Tôn Hàn, tiện thể dạy cho anh đạo lý làm người.
Nhưng bàn tay của ông ta còn chưa chạm đến đã bị Tôn Hàn tóm lấy.
"Đau đau đau..."
Lâm Trung Trạch cảm thấy như bị một miếng sắt kẹp chặt, đau đớn truyền thẳng từ bàn tay lên hệ thần kinh, ông ta kêu gào thảm thiết.
"Ngô Tuyết Phong, mau bảo bạn anh thả giám đốc Lâm ra!". Lý Huệ Dĩnh vô cùng hốt hoảng, không ngờ người này lại dám ra tay thật.
"Được, tôi thả!"
Tôn Hàn đột nhiên thả tay ra, Lâm Trung Trạch còn chưa kịp thở phào thì một tiếng ầm đã vang lên, rượu chảy dọc theo đầu ông ta xuống, còn dính cả máu.
Mà người gây ra chuyện này là Tôn Hàn thì lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, anh tiện tay vứt chai bia đã bị đập nát vào thùng rác, sau đó rút một tờ khăn giấy ra lau tay.
"Cú đánh này là đáp lại việc ông phả thuốc vào mặt tôi, coi như hòa. Bây giờ, chúng ta có thể nói về việc giữa Ngô Tuyết Phong và người phụ nữ đê tiện vô liêm sỉ này".
Không một tiếng động.
Ngô Tuyết Phong và Lý Huệ Dĩnh đều vô cùng kinh ngạc, Tôn Hàn dám... dùng chai bia đập lên đầu Lâm Trung Trạch!
Mà Lâm Trung Trạch sững ra một lúc, mãi mới ý thức được đầu mình đã bị đập vỡ. Ông ta nổi điên, gào thét chói tai: "Người trong quán bar này đều chết hết rồi à, có người định giết tôi này!"
"Có chuyện gì thế?"
Động tĩnh bên này đã khiến quản lý sảnh chú ý.
Quản lý nhận ra Lâm Trung Trạch, liền hỏi: "Giám đốc Lâm, có chuyện gì vậy?"
"Cậu ta muốn giết tôi, anh mau báo cảnh sát đến bắt cậu ta đi!". Lâm Trung Trạch liền chỉ thẳng vào Tôn Hàn mà nói.
Ông ta không ngu, cũng không bị sự tức giận làm mất đi lý trí. Ông ta thường xuyên đến quán bar Ngu Sơn, chỉ cần ông ta mở lời là quán bar sẽ giúp ông ta xả mối hận này.
Nhưng làm như thế thì cùng lắm chỉ dạy dỗ cho tên nhóc này một trận.
Lâm Trung Trạch muốn tên nhóc này phải ngồi tù, phải trả giá vì những gì đã làm với ông ta!
"Việc này... Giám đốc Lâm, liệu có phải có hiểu lầm gì không?"
Nhưng quản lý quán bar không lập tức làm theo ý Lâm Trung Trạch mà lại hỏi.
"Anh không nghe thấy tôi nói gì à? Tôi nói là mau báo cảnh sát đi!". Lâm Trung Trạch hoàn toàn phát điên, bây giờ ông ta còn không sai khiến nổi một quản lý sảnh của quán bar sao?
Tuy ông ta là giám đốc, nhưng ông ta khác hoàn toàn với một quản lý cỏn con ở một quán bar như thế này!
"Việc, việc này.... Thưa anh, đã có chuyện gì vậy?"
Quản lý sảnh rất khó xử, một bên là khách quen, bởi anh ta biết Lâm Trung Trạch, đây là một tên khá có tiếng ở đất Mục Thành này, rất khó chơi.
Nhưng cậu thanh niên kia có thẻ ngân hàng VIP của ngân hàng quốc gia, đã thanh toán trước một trăm nghìn tệ, nếu không có số dư ngân hàng trên một trăm triệu tệ thì không thể nào có thẻ của ngân hàng quốc gia được.
Nhưng anh ta đã chính tay quẹt thẻ mà nhân viên đưa tới, biết rằng người bình thường không thể nào có được chiếc thẻ này.
Đây là một cuộc tranh chấp giữa dân bản địa và nhân vật máu mặt từ bên ngoài tới!
Một quản lý quán bar cỏn con như anh ta phải giải quyết thế nào đây?
"Không nghe thấy giám đốc Lâm muốn báo cảnh sát sao, anh giúp ông ta gọi điện đi". Tôn Hàn liếc mắt nhìn quản lý, nở nụ cười vô hại.
Tất nhiên nụ cười ấy cũng tràn ngập sự ngạo nghễ.
Đã ra tay đánh người rồi mà không hề hoảng loạn chút nào, chắc chắn là không hề sợ.
Quản lý càng không dám làm bừa: "Nếu hai người có hiểu lầm gì thì giải quyết là được, không cần phải làm lớn chuyện đâu".
Lúc nói chuyện, quản lý không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm Trung Trạch để ông ta biết, ông ta không chọc vào thanh niên trước mặt được.
"Xem ra tên nhóc này cũng có chút địa vị đấy!"
Lâm Trung Trạch cũng biết nhìn sắc mặt người khác, thấy thái độ khác thường của quản lý liền biết tên thanh niên dám đánh ông ta e là có thân phận đặc biệt.
Thảo nào lại hống hách như vậy, hóa ra cũng có chút lai lịch.
Nhưng đây là Mục Thành chứ không phải là những nơi khác!
Lâm Trung Trạch lấy khăn bịt vết thương trên đầu lại, hung hăng nói: "Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, cũng có bản lĩnh đấy! Nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi là giám đốc của công ty bất động sản Kinh Khoa. Cậu không ở Mục Thành nên có lẽ không biết công ty bất động sản Kinh Khoa, vậy tôi nói cho cậu biết, đó là công ty bất động sản lớn nhất ở Mục Thành, nó có thế lực lớn tới nỗi cậu không tưởng tượng nổi đâu!"
"Hôm nay cậu dám động vào tôi nghĩa là đang đối đầu với công ty bất động sản Kinh Khoa, cậu chết chắc rồi!"
Tôn Hàn đột nhiên nhíu mày: "Ông nói ông làm việc cho công ty bất động sản lớn nhất Mục Thành sao?"
Lâm Trung Trạch tưởng rằng Tôn Hàn đã từng nghe nói nên thấy sợ hãi, thế là lại thêm tự tin: "Nếu đã biết thì cậu nên biết rằng cậu không thể chọc vào công ty bất động sản Kinh Khoa được đậu! Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, hãy xin lỗi và bồi thường một triệu tệ tiền thuốc men cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho!"
Bị đập một chai bia mà được một triệu tệ phí thuốc men, tính ra thì ông ta cũng không lỗ.
Vấn đề là sao Tôn Hàn lại ngoan ngoãn đưa cho ông ta được?
Tôn Hàn bật cười: "Tôi chưa từng nghe nói, nhưng công ty bất động sản lớn nhất Mục Thành thì tôi có chút ấn tượng đấy".
"Công ty bất động sản Kinh Khoa mà ông nói, chủ tịch có phải La Thông không?"
Lâm Trung Trạch kinh ngạc, nghi ngờ không thôi: "Cậu biết chủ tịch của công ty chúng tôi sao?"
Thế thì đúng rồi.
Như vậy có thể bớt được rất nhiều rắc rối.
Tôn Hàn chẳng buồn trả lời, anh lấy điện thoại ra gọi. Sau khi đầu bên kia nghe máy, anh chỉ thốt ra vài chữ:
"Tôi ở quán bar Ngu Sơn, cút tới đây đi".