Một khi tin này đến tai Thẩm Vấn và Tề Thiên Tại, tuy trong lòng họ thấy rất khó chấp nhận, nhưng sẽ không dám ra đòn sát thủ với Thanh Hổ và Chu Giang nữa.
Vì khi ấy, cục diện đã hoàn toàn thay đổi.
Ngược lại, nếu Giang Lệ chết, với tình cảm mà Thanh Hổ và Chu Giang dành cho ông ta, chắc chắn họ sẽ chiến đấu đến chết mới thôi.
Nhưng một khi Giang Lệ chết thì việc Chu Giang và Thanh Hổ bỏ mạng ở Tây Nam cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng với Thiên Cửu Môn mà nói thì lại chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Vì Giang Lệ chính là tướng lĩnh của Công Tử Minh, kiêm nhị công tử của Thượng Kinh.
Ông ta có một bối cảnh rất khủng ở Thượng Kinh, một khi mà chết ở đây thì chắc chắn sẽ là một chuyện gây chấn động.
Nhưng nếu đã không còn sự lựa chọn nào khác thì khỏi phải chọn nữa.
Tôn Hàn muốn trấn thủ địa bàn Tây Nam, nhưng Giang Lệ nhất quyết không cho, vậy thì kết cục một mất một còn là chuyện khó tránh khỏi.
Nhưng xét một cách công bằng thì dù hôm nay, Tôn Hàn đã tính kế đến mức này, song thật lòng anh vẫn không nắm chắc phần thắng.
Rốt cuộc thực lực của Giang Lệ mạnh đến mức nào thì không ai biết được.
Chỉ có một điều chắc chắn là ông ta không hề hữu danh vô thực.
Hôm nay, Tôn Hàn sẽ bắt tay với Trần Cửu để đấu một trận huyết chiến.
“Đúng là người cũ thay người mới. Mấy hôm trước, tôi còn đùa với Chu Giang là cậu rất giống một người. Nhưng giờ không phải giống nữa, mà là rất giống. Nếu cậu có bản lĩnh giống người đó, thì tối nay tôi hứa sẽ rút lui, nhưng tiếc là cậu không bằng người đó”.
“Ngoài ra, tôi thu lại ý kiến nhận xét về cậu là cậu kém Phó Văn Húc”.
Xét về mảng đánh đấm thì có lẽ Tôn Hàn không bằng Phó Văn Húc, nhưng luận về mưu lược thì anh chẳng hề thua kém.
Đồ đệ của kẻ thù mạnh nhất ở Tây Nam năm xưa đã giỏi hơn thầy rồi.
Còn người đó mà Giang Lệ nhắc đến đương nhiên là Tôn Hành Vương!
May mà Tôn Hàn không đáng sợ như người này.
Nếu không hành động tiến đánh phía Nam của Giang Lệ chỉ như một trò cười thôi.
“Xem ra hôm nay, ông Giang quyết một mất một còn rồi!”, Tôn Hàn có vẻ hơi mất mát, cuối cùng anh vẫn không thể khiến Giang Lệ đồng ý quay về Thượng Kinh.
Nghĩ cũng phải thôi, Giang Lệ là ai mà có thể dễ dàng rút lui cơ chứ?
Khó tránh khỏi một trận huyết chiến rồi!
Giang Lệ nhìn Trần Cửu câm như hến suốt nãy giờ rồi nói: “Cũng không hẳn là vậy, chỉ cần tôi có thể đánh bại hai cậu thì cục diện vẫn sẽ như vậy”.
Gió thổi rất mạnh!
Bầu không khí trên sân thượng lúc này rất lạnh giá.
Dù bây giờ đang là tiết trời tháng tư ấm áp, mà lại lạnh như đầu đông.
Vù!
Giang Lệ lách người một cái đã áp sát Trần Cửu, sau đó tung ngay một quyền nhanh như chảo chớp ra.
Bụp bụp!
Sau khi Trần Cửu đỡ được mấy đòn đó xong, Giang Lệ lại tiếp tục tung thêm mấy nắm đấm nữa, ông ta không hề cho hắn cơ hội trở tay.
Cho đến khi Tôn Hàn lao tới thì Trần Cửu mới thoát được.
“Ông Giang học Hình Ý Quyền à?”, Tôn Hàn híp mắt lại, anh đã biết chiêu thức mà Giang Lệ dùng.
Thường thì trong một trận đấu không cân sức, nếu còn mải suy nghĩ xem đối thủ dùng chiêu thức gì thì chỉ có nước thua mà thôi.
Hơn nữa, chẳng mấy ai quan tâm đến vấn đề này, khi đánh nhau cứ thắng là được, bận tâm đến chiêu thức của đối thủ mà làm gì.
Nhưng trong trường hợp của Giang Lệ và Tôn Hàn thì khác, Giang Lệ vừa ra tay là Tôn Hàn đã biết chiêu thức của ông ta rồi.
“Bạch Mi, Hình Ý, Bát Quái và Thái Cực tôi đều biết cả. Cậu học Bát Quái và Hồng Quyền, còn Trần Cửu luyện Thông Bối! Ai cũng thông thuộc một vài chiêu thức nhất định, chứ không học tạp nham giống tôi”.
Giang Lệ đáp lại một câu rồi tiếp tục tấn công.
Nhưng lúc này, ông ta đã mất đi cơ hội đánh đòn phủ đầu khi đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ của Tôn Hàn và Trần Cửu.
Bọn họ tấn công từ hai phía, khi hợp sức lại với nhau cũng là cao thủ khó lường, dù Giang Lệ có mạnh đến mấy thì cũng phải trầy trật chống trả.
Nhưng cả Tôn Hàn và Trần Cửu cũng chẳng khá hơn là bao.
Dù họ không đạt đến trình độ cao trong võ thuật, nhưng nếu tính cả các cao thủ lánh đờI thì vẫn thuộc hàng tốp trong nước.
Tuy không tham gia đánh giá xếp hạng, nhưng chắc cũng phải trong tốp mười.
Vậy mà khi đối phó với một mình Giang Lệ, họ chỉ giữ được thế cầm cự, chứ không áp đảo được ông ta.
Khả năng đánh đấm của Giang Lệ đáng sợ hơn họ tưởng rất nhiều.
Đúng là danh bất hư truyền, đả thủ số một Thanh Hổ của Công Tử Minh còn không phải đối thủ của Giang Lệ nữa là.
Hiện giờ, không có đàn em của Giang Lệ ở đây, nhưng thường thì họ sẽ không được nhúng tay vào trận đấu ở cấp này.
Bởi cũng không cần dùng đến súng ống.
Mới mấy phút trôi qua mà ba người đã giao thủ cả trăm chiêu.
Giang Lệ vẫn chưa ở thế hạ phong.
Bụp bụp!
Giang Lệ tung hai quyền đánh cho Tôn Hàn và Trần Cửu phải lùi bước.
Cả ba đều thở hổn hển.
Dù trận đấu mới diễn ra có mấy phút, nhưng bọn họ đã rất mệt rồi.
Đầu ai cũng mướt mải mồ hôi, còn miệng thì khô khốc.
“Thực lực của quyền vương Đông Bắc đúng là phi thường, Tôn Hàn cậu cũng khá đấy! Nếu đánh solo thì chưa chắc Thanh Hổ đã thắng được cậu”, Giang Lệ thở dốc nói.
Tôn Hàn đáp: “Ông Giang mới là giỏi, có lẽ phải xếp vào hàng thám hoa trong giới võ thuật nước nhà đấy”.
Thám hoa là chỉ tốp ba người giỏi nhất.
Họ là những cao thủ mà trong nước ai cũng biết.
Thứ nhất là truyền kỳ mới trong quân đội.
Thứ hai là nhà họ Tôn ở Thượng Kinh.
Còn vị trí thứ ba thuộc về Giang Lệ!
Thêm Thanh Hổ và Chu Giang nữa, nếu Giang Lệ muốn gia nhập quân đội, chắc chẳng bao lâu sẽ làm nên được thành tựu lớn.
Nhưng ông ta lại lựa chọn con đường hắc đạo, đúng là không hiểu nghĩ gì trong đầu.
Còn thế lực lánh đời thì chỉ là một cách nói thôi.
Quay lại một trăm năm trước, nước Đại Hoa không được thái bình thế này, các thế lực vô pháp vô thiên, không tuân thủ quy tắc gì cả.
Thậm chí còn có nhiều người tự chiếm đất rồi xưng vương.
Vì vậy, quân đội không thể trơ mắt nhìn được nữa.
Quân đội đã mất cả chục năm để chấn chỉnh lại những năm tháng hỗn loạn ấy và quét sạch các thế lực của từng vùng.
Song, chính bản thân họ cũng phải trả một cái giá cực đắt.
Nghe nói tám mươi năm trước, quân đội đã lập một giao ước với các thế lực lớn siêu cấp, gia tộc, môn phái, yêu cầu họ phải lánh đi, nếu không bất luận phải mất mát thế nào, quân đội cũng sẽ càn quét sạch sẽ các thế lực ấy.
Từ đó trở đi đã không còn các thế lực quấy nhiễu đất nước nữa, và họ được gọi là các thế lực lánh đời.
Trong khoảng thời gian đó, vận đổi sao rời, rất nhiều các nhân vật lừng lẫy không được ghi trong sử sách đã bị người đời lãng quên.
Bất kể là Thiên Cửu Môn hay gia tộc quyền thế sau lưng Giang Lệ đều là thế lực của thời đại mới nên mới được mọi người biết đến.
Vì thế, dù các cao thủ mới ra đời có xếp hạng mấy thì vẫn phải tuân thủ một quy tắc, đó là ở ẩn.
Có lẽ sau nhiều năm tháng, các thế lực này đã yếu dần đi, nhưng họ vẫn tồn tại.
Dẫu sao thì thế hệ sau của họ cũng là thiên tài võ thuật đẳng cấp.
Nếu những người này mà xuất hiện thì sẽ có khá nhiều người bay màu khỏi bảng xếp hạng cao thủ trong nước.
Thậm chí vị trí số một trong quân đội cũng chưa chắc đã giữ được.
Song, đây cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi.
Đêm nay, phe cần phân thắng bại chỉ có Tôn Hàn, Trần Cửu và Giang Lệ.