Tôn Hàn bước xuống núi, Phá Quân mới bước theo sau.
"Cậu biết vừa nãy tôi nhìn thấy ai không?", Tôn Hàn hồi tưởng lại hình ảnh Thẩm Tri Thu trong đầu, khẽ mỉm cười hỏi.
Hôm nay vô tình gặp được thần tượng thời niên thiếu Thẩm Tri Thu khiến Tôn Hàn cảm thấy vô cùng vui mừng và bất ngờ.
Cái này không liên quan đến tình cảm nam nữ, chỉ là cảm thấy như thể một ước nguyện nào đó của tuổi thơ đã được hoàn thành.
"Một... người phụ nữ rất xinh đẹp!", Phá Quân trả lời với vẻ không được tự nhiên.
Cậu không biết người mà cậu chủ tiếp xúc đó là ai nhưng quả thực cô ấy rất xinh đẹp.
Tôn Hàn đột nhiên liếc nhìn Phá Quân rồi nói: "Cô ấy là Thẩm Tri Thu!"
"Là diễn viên Thẩm Tri Thu trong phim 'Người một nhà' sao?"
"Chính là cô ấy, thế nào, cậu cũng từng nghe tới rồi sao?"
Phá Quân gật đầu đáp: "Có từng nghe nói, cũng từng xem cô ấy diễn. Diễn rất hay".
Vừa xuống núi Tôn Hàn vừa suy nghĩ: "Có điều hình như cô ấy đang gặp rắc rối gì đó".
"Vậy ý của cậu chủ thế nào?"
"Xem ra cũng không vội, tối nay tới đó rồi nói tiếp. Đợi ngày mai cho hai người đi điều tra, tiện thì giúp".
Vừa nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ đỗ xe ở sườn núi.
Khi họ đang chuẩn bị rời khỏi thì có mấy người hùng hùng hổ hổ lao từ trên núi xuống, vây lấy hai người họ.
Kẻ dẫn đầu là Cung Ngạo, gã trừng mắt nhìn Tôn Hàn quát: "Thằng ranh con, dám làm hỏng chuyện tốt của cậu đây, đúng là không biết trời cao đất dày!"
Tôn Hàn cau mày hỏi lại: "Sao tôi lại làm hỏng chuyện tốt của anh cơ chứ?"
"Còn giả vờ không hiểu, mày biết Thẩm Tri Thu đúng không?"
Xẹt!
Tôn Hàn chợt hiểu ra mọi chuyện, hỏi lại: "Anh chính là người đã hạ thuốc Thẩm Tri Thu sao?"
Không ít người bắt đầu chú ý đến câu chuyện đang xảy ra ở bãi đỗ xe và xì xào chỉ trỏ.
Có điều không phải việc của họ nên họ chỉ đứng từ xa nhìn chứ không tham gia vào, tránh gây phiền phức cho bản thân.
Tôn Hàn lúc này cảm thấy vô cùng nực cười, anh vốn còn định bỏ thời gian ra điều tra xem rốt cuộc Thẩm Tri Thu đang bị ai để mắt tới rồi tiện thể giúp cô ấy giải quyết luôn. Anh vốn định sẽ làm việc đó một cách âm thầm để thần không biết quỷ không hay.
Vốn anh của thời niên thiếu có một loại tình cảm vô cùng đặc biệt đối với Thẩm Tri Thu, giờ anh giúp đỡ cô ấy một chút cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng thật không ngờ là nay kẻ gây rối này đã tự tìm đến tận cửa khiến anh đỡ được bao nhiêu việc.
Cung Ngạo cười gằn nhìn anh với vẻ âm hiểm đáp: "Là tao thì đã sao? Ngược lại tao thấy rất tò mò, sao mày biết được chai nước đó có vấn đề? Nói ra đi, tao sẽ nhẹ tay với mày hơn một chút".
Vốn trịch thượng quen thói nên Cung Ngạo cho rằng Tôn Hàn không thể làm gì được mình, cho nên gã nói chuyện bằng giọng chế nhạo.
"Có gì để giải thích với một thằng ngốc cơ chứ, mày không cần nhẹ tay với tôi đâu. Vốn chúng ta cũng đâu có quen biết gì nhau".
Có điều, loại người như Cung Ngạo chính là loại người khiến Tôn Hàn cảm thấy ngán ngẩm nhất. Anh lùi về sau hai bước, dựa lưng vào chiếc xe, châm điếu thuốc rồi ung dung nhả khói.
Thái độ này chẳng khác nào coi thường Cung Ngạo, mặt gã sa sầm lại. Gã quơ tay một cái, ra hiệu cho thuộc hạ ra tay.
Không dạy dỗ thằng nhãi ranh này một trận không được, phải thấy quan tài có lẽ ai kia mới đổ lệ.
Phá Quân phản ứng lại ngay lập tức.
Cậu quay mặt về hướng tên đầu tiên đang xông lên, giơ tay đỡ lấy nắm đấm đang lao tới phía mình đồng thời lên gối thúc thẳng vào bụng hắn ta.
Phá Quân thậm chí còn chẳng thèm nhìn kẻ này lấy một cái mà nhanh chóng ném hắn qua một bên rồi xử lý tiếp tên thứ hai, tên thứ ba!
Đám thuộc hạ Cung Ngạo đưa theo trong nháy mắt đã bị Phá Quân xử đẹp.
Lúc này, Cung Ngạo rơi vào tình thế cô độc không còn ai trợ giúp. Gã không thể ngờ rằng người bên cạnh chàng trai trẻ kia lại lợi hại đến vậy, năm sáu thuộc hạ gã đưa theo bị xử lý trong vỏn vẹn vài phút.
Hắn nhìn Phá Quân mà gương mặt xanh lét đầy vẻ sợ hãi. Hắn lui về sau mấy bước lắp bắp nói: "Anh, anh đừng có động tới tôi. Nói cho anh biết, tôi là cậu chủ của công ty văn hóa Thắng Thiên. Nếu anh dám động tới tôi thì anh chết chắc, chết chắc!"
"Được rồi, Phá Quân".
Đột nhiên, Tôn Hàn lên tiếng. Phá Quân nghe vậy mới dừng bước, lùi lại đứng đằng sau Tôn Hàn.
"Cậu chủ của công ty văn hóa Thắng Thiên, gia thế không phải dạng vừa đâu. Có điều đây là Tề Bắc chứ không phải ở tỉnh ngoài", Tôn Hàn bước tới gần, cao hứng châm chọc.
Đối với anh mà nói, các tỉnh phía Tây và Tề Bắc thực sự không có quá nhiều khác biệt.
"Cậu chủ đây không phải không quen biết ai ở Tề Bắc này. Nói cho mà biết, bất luận anh là ai thì nếu không ngoan ngoãn xin lỗi tôi, tôi đảm bảo là chuyện này chưa xong đâu!"
Cung Ngạo dù đã bắt đầu lo sợ nhưng khẩu khí vẫn lớn lắm, không hề có ý định nhượng bộ
"Vậy tôi sẽ đợi anh đến tìm tôi. Có điều tôi nói này, trước khi anh đến 'xử lý' tôi thì tuyệt đối không được dùng những thủ đoạn hạ lưu này với Thẩm Tri Thu. Nếu không, đừng trách tôi cho 'em trai' anh tàn phế suốt đời".
Nói đến đây, Tôn Hàn đưa mắt nhìn xuống dưới một cách đầy ẩn ý.
Cung Ngạo không khỏi thấy rùng mình trước cái nhìn đó, gã bất giác khép hai chân lại.
Thế nhưng ngoài mặt, Cung Ngạo vẫn quyết không chịu thua, gân cổ lên đáp: "Được, giỏi thì cho xin cái tên!"
"Tôi tên Tôn Hàn, cậu ấy tên Phá Quân. Muốn tới tìm bọn tôi thì lúc nào cũng hoan nghênh. Phá Quân, chúng ta đi!"
Cứ đứng đây mãi cho người qua đường nhòm ngó cũng không hay, Tôn Hàn để lại họ tên rồi cùng Phá Quân lái xe rời khỏi đó.
"Cậu chủ, tôi có thể phế thằng nhãi đó luôn mà!", Phá Quân vừa lái xe vừa lạnh lùng nói.
Tôn Hàn ngồi ở băng ghế phía sau, anh day day ấn đường rồi thuận miệng đáp: "Đừng đằng đằng sát khí như vậy, những việc lông gà vỏ tỏi này cần gì phải xé ra cho to chuyện. Còn nếu anh ta không biết điều, cứ nhất quyết muốn đâm đầu vào chỗ chết thì lúc đó giải quyết sau cũng không muộn mà".
Động tý là đánh người ta tàn phế không phải phong cách của Tôn Hàn.
Nếu đổi lại là một kẻ hung ác nào khác thì Cung Ngạo này đúng là tới số rồi.
Nhưng gặp được Tôn Hàn cũng coi như là phúc của gã.
Lúc này ở bãi đỗ xe trên núi, Cung Ngạo mặt xanh lét như tàu lá chuối, không thể ngờ được việc lại thành ra cơ sự này khiến gã mất hết thể diện.
Một tên thuộc hạ nén đau ngồi dậy hỏi: "Cậu chủ Cung, lẽ nào chúng ta cứ để yên như vậy?"
"Để yên? Sao có thể thế được! Xem ra thằng nhãi ranh đang xun xoe lấy lòng Thẩm Tri Thu này cũng có chút gia thế, nhưng thế thì đã sao? Trước mặt chú Tả thì anh ta cũng chỉ là một con cọp giấy mà thôi! Việc này cứ nhờ chú Tả ra mặt!"
Nghe đến hai chữ "chú Tả", đám thuộc hạ kia lập tức nở nụ cười thâm hiểm.
Bọn họ đều biết 'chú Tả' là ai, chính là Tả Quân!
Một khi đã để chú Tả ra tay thì cho dù lão Thiên Vương xuống Tề Bắc này cũng phải quỳ mà nói chuyện chứ đừng nói là một thanh niên trẻ tuổi như Tôn Hàn.
"Nghe nói tối nay chú Tả sẽ đích thân tham gia một trận đấu quyền, chúng ta tạm thời đừng quấy rầy, cứ tới đó xem phong độ của chú ấy đã! Đợi sau khi trận đấu kết thúc, chúng ta sẽ tìm chú ấy nói chuyện!"
"Với quan hệ của chú Tả và bố tôi thì làm gì có chuyện chú ấy không ra mặt hộ! Hứ, Tôn Hàn chết tiệt này đắc tội nhầm với người không nên đắc tội rồi!"
Mỗi khi nhắc tới 'chú Tả', vẻ mặt Cung Ngạo không giấu nổi vẻ sùng bái.
Tả Quân chẳng khác nào một trong ba vị vua của Tây Nam, giải quyết một thằng nhãi ranh như Tôn Hàn thì chẳng khác nào dùng dao phay để giết gà!
...
Mười hai giờ đêm.
Cảnh đêm của Tề Bắc vẫn đẹp mê lòng người như xưa.
Nhưng trong võ đài dưới lòng đất lại là một cảnh tượng khác.
Dưới ánh đèn lờ mờ là một chiếc lồng sắt cực kỳ lớn và vững chãi. Bên trong lồng sắt là hai người đàn ông lực lượng đang đánh nhau kịch liệt, giở không biết bao nhiêu chiêu.
Ở bên ngoài chiếc lồng là từng đợt từng đợt những tiếng reo hò cổ vũ không dứt, như thể đám khán giả này đang phát điên lên vậy.
"Đánh chết hắn ta! Đánh chết hắn ta!"
"Hổ Đen tất thắng!"
Hỗn loạn, nhập nhoạng, điên cuồng...
Như trong một thế giới không có pháp luật.
Đột nhiên, một trong hai người đàn ông lực lưỡng ngã xuống.
Trọng tài bước lên sàn đấu, tuyên bố người còn đang đứng thắng cuộc. Sau đó, trọng tài đột nhiên cầm lấy micro mà hét rất to: "Tiếp sau đây, là trận đấu cuối cùng của buổi tối hôm nay, cũng sẽ là trận đấu hay nhất trong vòng ba năm trở lại đây. Ông Tả sẽ đích thân ra trận, đối thủ là Phá Quân đến từ tỉnh hội!"
"Vỗ tay thật lớn cho ông Tả của chúng ta nào!"
"Ông Tả!"
"Ông Tả!"
"..."
Tiếng vỗ tay cho Tả Quân dậy lên như sấm.
Ở một góc kín không ai để ý tới, Tôn Hàn liếc mắt nhìn Phá Quân đang đứng phía sau, khẽ mỉm cười nói: "Đến lúc cậu lên sàn rồi đấy".
Chương 254: Bại!
Rất nhanh sau đó, Phá Quân và Tả Quân đã bước vào trong lồng sắt.
Tả Quân thì khí thế hừng hực còn Phá Quân thì lại có vẻ nhanh nhạy và sắc sảo hơn.
Hai nhân vật chính của buổi tối hôm nay đã lên đài, tiếng hoan hô bên dưới lại càng vang dội, có điều đa số đều là tiếng hò reo cổ vũ cho Tả Quân.
Còn cổ vũ cho Phá Quân thì dường như chẳng có ai.
Nhưng dù sao đây cũng là điều dễ hiểu.
Tả Quân là ai kia chứ?
Một trong ba vị Tây Nam Tam Vương tiếng tăm lừng lẫy.
Là nhân vật nhiều năm về trước đã hô mưa gọi gió ở Tây Nam, là huyền thoại có thể một mình hạ gục mấy chục tên côn đồ.
Nếu so ra thì Phá Quân nhìn cũng có chút năng lực, nhưng không đủ tư cách đem ra so sánh với một huyền thoại như Tả Quân.
"Cậu chủ Cung, cậu có thấy tay kia trông quen quen không?", lúc này Cung Ngạo và đám thuộc hạ của gã cũng đang trà trộn trong đám đông huyên náo kia.
Nghe thuộc hạ của mình nhắc, Cung Ngạo mới dần chú ý đến Phá Quân.
Quả nhiên đúng là người đó.
"Hóa ra lại chẳng tốn chút công sức nào, không ngờ tên này còn dám chủ động tới khiêu chiến với chú Tả, đúng là không biết sống chết mà. Nếu Phá Quân này đã ở đây, chứng tỏ Tôn Hàn kia nhất định cũng đang ở đây!"
"Đợi lát nữa trận đấu kết thúc tôi sẽ bảo chú Tả giúp tôi báo mối thù này!", Cung Ngạo nói với vẻ thâm độc.
Còn về việc Tả Quân thua? Không bao giờ.
Mà dù có thua thì đã sao, võ đài ngầm này là của Tả Quân, muốn Tôn Hàn và Phá Quân kia chết thì phải chết, sống thì phải sống.
"Cậu biết chúng ta đã cược gì vào trận đấu này không?"
Trên lôi đài, Tả Quân không nhìn Phá Quân một cách ung dung như thể nhìn một vị khách từ xa tới mà nét mặt ông ta lại khá nghiêm trọng.
Những người khác không biết người đứng đối diện với Tả Quân là ai nhưng Tả Quân thì biết rất rõ đây chính là một trong số những nhân tài kiệt xuất nhất của Thiên Cửu Môn từ khi tổ chức được khôi phục lại.
Mặc dù quyền thế thì không bằng ai nhưng thực lực thì chắc chắn có.
Nếu không thì không thể chỉ dựa vào võ thuật mà trở thành nhân vật đứng thứ hai trong số các chiến tướng của Thiên Cửu Môn.
Chắc chắn không phải một đối thủ dễ chơi.
"Biết, cho nên tôi không thể thua. Tả Vương, nếu ông sợ thì cứ nhận thua trước đi. Còn tôi, trừ khi chết, nếu không tôi tuyệt đối không để ông thắng!", Phá Quân từng chữ sắc như dao, ánh mắt vô cùng kiên định.
Có lẽ trận chiến này không chỉ quyết định thắng thua mà còn quyết định cả sự sống và cái chết.
Hoặc ít nhất đối với Phá Quân thì nó là như vậy.
Mà thực tế cũng đúng là như vậy, trận chiến này liên quan đến việc thu phục Tề Bắc. Nếu Phá Quân thua trận này thì làm gì còn mặt mũi nào nhận sự tín nhiệm của cậu chủ Tôn Hàn, mặt mũi nào đứng trước Thiên Cửu Môn?
"Con người sống trên đời tốt biết bao nhiêu, thế mà cứ một mực muốn chết. Phá Quân, khi trạc tuổi cậu, tôi cũng từng nghĩ như vậy đấy, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc ra sức cống hiến cho Thiên Cửu Môn. Có điều sau này, tôi đã hiểu ra con người phải sống vì bản thân mình trước tiên chứ không phải sống vì một tổ chức!"
"Phá Quân, có thể sau này cậu sẽ hiểu tôi. Hai chúng ta quả thực rất giống nhau!"
Phá Quân mở to mắt, cất giọng vang vang đáp: "Bớt phí lời, ra tay đi!"
Vụt!
Tả Quân giờ đã biết chỉ dùng lời nói khuyên bảo Phá Quân thì không được, kiểu gì cũng phải đánh một trận nên lập tức ra tay, tung mạnh nắm đấm về phía Phá Quân.
Đi cùng với đòn tấn công vừa tung ra là tiếng gió rít.
Bịch!
Phá Quân hai tay chặn đòn, cả người cứng như thép lùi lại một bước rồi mới gạt đòn xuống bên dưới. Sau đó cậu trở tay phản đòn, khí thế hừng hực.
Hai người họ chiến đấu ác liệt, những đòn đánh tung ra tới tấp, biến ảo khôn lường, tốc độ và lực đánh kinh hoàng khiến khán giả phải hoa mày chóng mặt.
Khán giả bên dưới cũng sục sôi theo, ra sức hét lên "đánh chết hắn đi". Âm thanh đó cứ vang vọng bên tai không dứt.
Một cuộc chiến máu lửa và kịch tính thế này quả thực những người này lần đầu tiên được thấy.
Trận đấu này Tả Vương còn không cho mở xới cược, nếu không thì còn phải sôi động hơn nữa.
Bịch!
Tả Quân nhanh nhạy tránh được một cước nhằm vào mặt của Phá Quân khiến chân Phá Quân rơi xuống sàn đấu.
Chỉ thấy, sàn đấu kiên cố lót đá cẩm thạch đột nhiên nứt ra rồi vỡ toác.
Có thể nhận thấy lực đá của Phá Quân kinh khủng đến mức nào.
Nếu là người bình thường ăn phải một cước này thì e là đi gặp ông bà ngay.
"Lợi hại! Tới đi!"
Mặc dù nhiều năm nay Tả Quân sống trong nhung lụa sung túc, ít khi ra tay tham chiến nhưng giờ đây khí thế chiến đấu của ông ta cũng bừng bừng. Ông ta đưa tay lên lau giọt mồ hôi nóng hổi trên trán, lập tức chuẩn bị trả đòn.
Tôn Hàn bình thản nhìn cuộc đại chiến đang diễn ra trong lồng sắt, vẻ mặt bình yên không gợn sóng.
Những người khác có thể không nhìn ra nhưng trong lòng anh biết rõ, Tả Quân thua chắc rồi.
Điều duy nhất anh không biết chắc là thời gian cần để đánh bại ông ta là bao lâu.
Tả Quân có thực lực mạnh hơn Phá Quân, nhưng dù gì cũng đã ngoài bốn mươi, đã qua thời hoàng kim rồi.
Cả thể lực và sức bền đều không sánh được với Phá Quân.
Nói trắng ra là ông ta đã già rồi.
Ở một góc khác, Cung Ngạo đã điên cuồng gào lên không biết bao nhiêu lần: "Chú Tả, đánh chết hắn, đánh chết hắn!"
Có điều, hiện thực nhiều khi đi ngược lại với mong muốn của con người.
Bịch!
Lúc này, nắm đấm của hai người chạm nhau, Phá Quân chỉ lùi có nửa bước nhưng Tả Quân đã lắc lư lùi về phía sau hai ba bước.
Ai có ưu thế hơn thì nhìn là biết.
Tả Quân vẫn đang yếu thế hơn.
Không chỉ có vậy, Phá Quân nhận thấy thể lực của Tả Quân bắt đầu sa sút thì lập tức tăng tốc lao lên trước hai bước áp sát Tả Quân rồi nhảy lên cao, giáng cùi trỏ xuống dưới.
Nếu cùi trỏ này trúng vai thì xương vai của Tả Quân sẽ gãy mất.
Tả Quân mặt hoảng hốt, nhưng lúc này bước chân đã bắt đầu loạn, không thể tránh kịp.
Chỉ đành đứng đó giơ tay lên đỡ.
Rắc!
Một tiếng động giòn tan vang lên!
Chỉ thấy Tả Quân một chân quỳ trên đất rồi "rầm" một tiếng, sàn đấu xuất hiện vết nứt.
Phá Quân lúc này cũng đã chạm đất, dồn toàn lực tung thêm một cước.
Tả Quân cũng chỉ có thể phòng ngự, bị lực khủng khiếp từ cú đá của Phá Quân đá bay ra vài mét.
"Rào rào!"
Cả võ đài xôn xao không ngớt.
Đường đường là Tả Vương tiếng tăm lừng lẫy nhiều năm mà giờ lại bị một thanh niên lạ mặt đánh cho đến nước này.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì Tả Quân thua là cái chắc.
Quả là không ai có thể ngờ được.
Hoặc biết đâu Tả Quân giả vờ yếu thế để tung ra một đòn đánh bất ngờ.
Có lẽ là như vậy, chắc chắn là như vậy!
Không ít người đang nghĩ như vậy.
Nhân vật như Tả Vương, sao có thể thua một hậu bối không tiếng tăm gì như vậy được?
Nói không chừng là âm mưu gì đó.
"Có đánh nữa không?"
Trên gò má Phá Quân là máu tươi trông vô cùng đáng sợ.
Máu này là do trong lúc chiến đấu bị Tả Quân đánh trúng.
Nếu không phải do cậu nhanh nhẹn tránh được thì e là đã bị đấm cho thủng mặt rồi.
Mặc dù hiện giờ Phá Quân đang chiếm ưu thế nhưng đánh trận này cậu cũng vô cùng chật vật.
Đánh với một trong bảy chiến tướng của Thiên Cửu Môn, một trong ba Tây Nam Tam Vương hiện giờ thì làm gì có chuyện dễ ăn?
Cũng may là Phá Quân không bị yếu thế.
Tả Quân mệt nhọc đứng dậy, cả người lắc lư như muốn ngã, trước mắt đã hơi xuất hiện ảo giác.
Trong lòng ông ta cười khổ, cuối cùng cũng đã trở thành một lão già rồi.
Nếu là mười năm trước...
À không, năm năm trước.
Nếu là năm năm trước thì Phá Quân không thể tiếp ông ta nhiều hiệp thế này, đương nhiên cũng không thể nào chiếm thế thượng phong.
Tốc độ của ông ta hiện giờ không thể so với ngày trước.
Thế nhưng, đó đã là quá khứ.
Ông ta kiệt sức rồi.
Nếu còn đánh tiếp thì có thể ông ta sẽ chết trên lôi đài này.
"Tôi, nhận thua!"
Toàn bộ võ đài đột nhiên chìm vào một sự im lặng chết chóc.
Chương 255: Ông chọn đi, Tả Quân
Không ai tin Tả vương sẽ thua.
Trong số những vị khách có mặt tại đây, rất nhiều người tôn sùng những chiến tích huyền thoại của Tả Quân, xem ông ta là chiến thần bất bại!
Từ khi sàn đấu ngầm thành lập đến nay, thực tế vẫn vậy. Tuy Tả Quân rất ít ra chiến đấu, nhưng khi gặp phải cao thủ mà thuộc hạ không đối phó được, ông ta sẽ đích thân ra trận và duy trì thanh thế của sàn đấu quyền anh.
Chưa từng bại trận!
Thế mà, tối nay ông ta lại nhận thua.
Bị đánh đến mức nhận thua.
Không một ai tin.
Nhưng dù những vị khách ấy có tin hay không, thì Tả Quân cũng đã nhận thua rồi.
“Tả vương mà chịu thua ư? Người kia lợi hại thế, đến từ đâu vậy!”
“Ai mà biết chứ? Dù sao Tả vương cũng đã thua thật rồi! Trận đấu này không có cá cược, Tả Vương cũng không có lý do giả vờ thua! Xem ra, là thua thật đấy!”
“Cũng dễ hiểu, dù gì thì Tả vương cũng không còn trẻ nữa”.
“…”
Trong tiếng ồn ào bàn tán, Tả Quân nhếch nhác rời khỏi võ đài.
Chỉ là không ai dám hò hét hoan hô Phá Quân cả.
Đây là sàn đấu quyền anh của Tả Quân, Tả Quân thua rồi, ai mà dám hò reo tự tìm phiền phức cho mình chứ.
Tôn Hàn nhếch mép cười, đoạn lẩm bẩm, “Đại cục đã định rồi!”
Khi mới đến thành phố Tế Bắc, anh không nghĩ mình dễ dàng hạ được Tả Quân. Tình huống xấu nhất là khai chiến, dốc toàn lực của Thiên Cửu môn để đánh chiếm Tế Bắc bằng vũ lực.
Từ khi anh tiếp quản vị trí nắm giữ Thiên Cửu môn, gắn kết lại một Thiên Cửu môn đã bị chia năm xẻ bảy chính là nhiệm vụ của anh.
Bước đi đầu tiên phải thật hoàn hảo, không có sai sót. Anh phải để cho những kẻ đã phản bội Thiên Cửu môn năm xưa nhìn thấy rõ quyết tâm khôi phục Thiên Cửu môn của mình.
Dù có thương tích đầy mình, anh cũng phải bắt Tả Quân cúi đầu.
May mắn thay, Tả Quân tự mãn với năng lực của bản thân, nên đã đồng ý giải quyết trên sàn đấu.
Cũng giúp ông ta hạ Thiên Cửu môn với cái giá thấp nhất.
Ngay lập tức, Tôn Hàn xoay người, tiến về phía phòng làm việc ở tầng ba.
Đã đến lúc tận hưởng chiến lợi phẩm rồi.
…
Trong phòng làm việc của ông chủ.
Tả Quân ngồi trên ghế với vẻ mặt sa sầm, tinh thần và sinh khí đều mất sạch.
Không ngờ ông ta lại thua như thế.
Thua mất cơ nghiệp mà ông ta đã gây dựng hai mươi năm ở Tế Bắc!
“Chú Tả!”
“Ông Tả!”
Gặp nhau trên đường đi, Cung Ngạo và Văn Thước Tùng cùng bước đến.
Sắc mặt của Tả Quân tối sầm, bây giờ ông ta không muốn gặp bất kỳ ai.
Văn Thước Tùng nhìn ra tâm trạng của Tả Quân nên rất thức thời, không nói gì.
Nhưng Cung Ngạo lại không có khả năng quan sát ấy, vừa mở miệng ra đã châm dầu vào lửa, “Chú Tả à, cái tên Phá Quân đấu với chú tối nay có lai lịch thế nào thế ạ? Cậu ta còn dám ra tay với chú, đúng là không biết sống chết!”
Soạt!
Tả Quân lập tức quét mắt nhìn gã, “Cung Ngạo, chuyện này liên quan gì đến cậu?”
Cung Ngạo là con trai một người bạn lâu năm của ông ta. Nếu không có mối quan hệ này, thì thứ mà gã nhận được đã không phải là một cái trừng mắt, mà là một cú đấm.
“Chú Tả à, cháu chỉ cảm thấy tên Phá Quân kia thật không biết điều, dám làm chú mất mặt ngay sân nhà của chú. Cần phải dạy dỗ cậu ta một trận ra trò!”
“À phải, cậu ta còn đến với một người nữa, người này tên là Tôn Hàn, kiêu ngạo cực kỳ, bảo là ở Tế Bắc này không ai dám động vào anh ta! Đúng là không xem chú Tả ra gì…”
Cung Ngạo đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhìn thấy có hai người lần lượt từ bên ngoài bước vào.
Tôn Hàn đi trước, Phá Quân theo sau.
Đôi mắt sáng rực lên, Cung Ngạo chỉ thẳng vào mũi Tôn Hàn rồi nói, “Chú Tả, chính là anh ta đấy ạ! Là anh ta không xem chú ra gì!”
Đứng trước cửa, Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm đến lời của Cung Ngạo, tựa như gã chỉ là một tên hề vậy.
Điều này làm Cung Ngạo vô cùng tức giận, dám xem gã như kẻ tàng hình à?
Nhưng khi chuẩn bị cất giọng quát tháo, gã lại nghe thấy mấy chữ mà cả đời này gã cũng không dám tin.
“Tả Quân, quỳ xuống!”, Tôn Hàn nói.
“…”
Cung Ngạo không tin vào tai mình nữa. Văn Thước Tùng cũng không tin, bèn lập tức tiến về phía trước, lớn tiếng đe nẹt, “Tôn Hàn, anh muốn chết phải không? Dám ăn nói với ông Tả như vậy?
“Tả Quân, ông không bảo chó của ông câm mồm lại, tôi sẽ giết nó giúp ông đấy”, Tôn Hàn đã bước đến trước chiếc ghế xô pha sát tường, lãnh đạm ngồi xuống.
“Anh…”
“Văn Thước Tùng, câm miệng!”
Khi Tả Quân đứng dậy quát mắng, Văn Thước Tùng mới im lặng.
“Hai cậu ra ngoài đi”, sau đó, Tả Quân lại ra lệnh.
“Sao hả, sợ mất mặt khi người ta nhìn thấy ông quỳ à?”, Tôn Hàn cười gian.
Văn Thước Tùng và Cung Ngạo lập tức cảm thấy khó xử, đi cũng không được mà nán lại cũng không xong.
Quan trọng là, Tả Quân chỉ ra lệnh một câu như vậy thôi, không còn lời nào khác nữa.
“Cậu Tôn, tôi cũng đã thua rồi, cậu có thể lấy thành phố Tế Bắc mà cậu muốn, tôi cũng sẽ trao trả sản nghiệp của Thiên Cửu môn. Cậu còn muốn thế nào nữa đây?!”, Tả Quân tức tối nói.
Ông ta đã thua. Đối mặt với Tôn Hàn - chủ nhân mới của Thiên Cửu môn, ông ta cũng không thể nuốt lời.
Nhưng bảo ông ta quỳ thì tuyệt đối không thể!
Giao ra thành phố Tế Bắc và tất cả sản nghiệp?
Cung Ngạo lập tức há hốc miệng, không rõ chuyện này là sao.
Điều quan trọng nhất là gã còn nhận ra, địa vị của tên Tôn Hàn ấy có thể khiến chú Tả vô cùng quyền lực trong mắt gã phải nhún nhường.
Gã cũng từng nghe đến tổ chức tên Thiên Cửu môn này.
Chết tiệt!
Người đắc tội gã có thân phận ghê gớm như vậy, làm sao trả thù đây? Gã không bị đối phương báo thù đã là may lắm rồi!
Tôn Hàn liếc nhìn Tả Quân, rồi chậm rãi châm thuốc. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, giọng anh vang lên đầy vô hại, “Tả Quân à, chớ quên đấy nhé. Nếu đã thua, ông phải trả lại mọi thứ đã lấy đi từ Thiên Cửu môn, đồng thời tôi cũng muốn lấy đi đôi chân của ông”.
“So với việc ngồi xe lăn nửa đời còn lại, chuyện quỳ gối cỏn con như vậy, thực sự quan trọng đến thế à?
Ầm!
Tả Quân đột nhiên nhớ ra cái giá của thua cuộc còn bao gồm đôi chân của mình, sắc mặt bất giác trở nên khó coi cùng cực.
“Cậu, cậu đừng ức hiếp người khác quá đáng!”
Nụ cười thêm sâu, Tôn Hàn thản nhiên nói, “Ức hiếp người khác quá đáng? Tôi không thấy vậy. Bảo ông quỳ, thật ra là khoan dung rồi đấy chứ”.
“Nhưng nói thật thì tôi đã nghĩ rằng ông sẽ trở mặt nếu thua trận đấy,. Sàn đấu ngầm là sân nhà của ông, có thể ông sẽ sắp xếp nhân lực, bày sẵn trận địa để giữ tôi ở lại võ đài”.
Tôn Hàn nhìn quanh quất, đoạn bổ sung, “Xem ra, ông không có lá gan đó!”
Văn Thước Tùng nghe vậy, mắt bỗng sáng rỡ, “Phải đấy, ông Tả. Võ đài là địa bàn của ông mà. Chỉ cần ông muốn, mặc kệ tên Tôn Hàn này là ai, anh ta cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Chát!
Lời đề nghị này của Văn Thước Tùng đổi lại một cú tát trời giáng.
Không phải Tả Quân chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng phải có gan thực hiện mới được.
Một khi Tôn Hàn chết trên sàn đấu quyền anh, ông ta sẽ không bao giờ trở lại được nữa.
“Chuyện giết chủ nhân của Thiên Cửu môn, ông không dám làm. Có lẽ ngày xưa ông sẽ làm, nhưng bây giờ lại không dám nữa. Cái khí thế liều mạng bất chấp tất cả ấy của ông, chắc hẳn đã không còn tồn tại sau khi Văn Ảnh mang thai đứa con của ông”.
Lúc này, Tôn Hàn vừa nhìn Tả Quân bằng vẻ mặt lạnh lùng vừa nói, “Bây giờ tôi cho ông hai sự lựa chọn. Một là quỳ xuống xin tôi tha thứ, hai là làm theo cá cược, tôi lấy đi đôi chân của ông, ông sẽ sống nửa đời còn lại như thế”.
“Ông chọn đi, Tả Quân!”
Chương 256: Nên đi rồi
Nét mặt của Tả Quân vô cùng lạnh lẽo, và phảng phất vẻ sợ hãi.
Nửa đời còn lại sống trên xe lăn, làm sao ông ta cam lòng?
Nhưng đường đường là một trong Tam Vương Tây Nam, quỳ gối là sự sỉ nhục to lớn đối với ông ta.
Ngay cả Tả vương mà còn sợ hãi đến thế kia.
Lúc này, Văn Thước Tùng và Cung Ngạo không dám kêu la câu nào nữa.
“Chỉ còn con đường này ư?”, Tả Quân nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn.
“Là hai con đường. Tất nhiên, nếu ông không hài lòng, vậy tôi sẽ cho ông con đường thứ ba. Trở về Thiên Cửu môn, vậy thì Tế Bắc vẫn sẽ do ông quản lý, ông cũng không cần quỳ nữa”.
Từ đầu đến cuối, Tôn Hàn vẫn giữ nguyên một vẻ mặt, tựa như mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy.
Trở về Thiên Cửu môn ư?
Trong những năm thế lực của Thiên Cửu môn bị phân tán, những người không muốn quay về nhất có lẽ là Tô Vấn Long, Lý Bính, và ông ta - Tả Quân.
Ba người họ nay đã là Tam Vương Tây Nam, uy phong lừng lẫy, mỗi người nắm giữ một phương. Sức mạnh của họ khi hợp lại gần như cao hơn cả Thiên Cửu môn.
Ai lại muốn trở về Thiên Cửu môn, chịu sự kìm kẹp của người khác chứ?
Nhưng đã bị ép đến bước đường này, bảo ông ta phải chọn thế nào đây?
“Hy vọng sự lựa chọn của tôi là đúng!”, một lúc lâu sau đó, Tả Quân mới đưa ra quyết định.
Tôn Hàn bình thản nhìn ông ta, không nói tiếng nào.
“Tả Quân của Tế Bắc, diện kiến cậu Tôn!”
Sau đó, Tả Quân cất tiếng bày tỏ lòng trung thành của mình.
Cuối cùng, Tả Quân đã chọn con đường phục tùng!
“Tôi đi đây”.
Tôn Hàn vẫn không nói lời thừa thãi, ánh mắt lướt qua Cung Ngạo và Văn Thước Tùng, rồi đứng dậy đi thẳng.
Phá Quân cũng chầm chậm cất bước theo sau.
Theo lý mà nói, Văn Thước Tùng và Cung Ngạo đã nhiều lần khiêu khích anh, không có lý gì Tôn Hàn lại bỏ qua.
Nhưng nếu Tả Quân đã khuất phục, hai người này lại có dính dáng đến ông ta, vậy thì anh cũng nên nể mặt đôi chút.
“Phù!”
Văn Thước Tùng thở phào một hơi nặng nề, cảm thấy nhẹ nhõm như thể một gánh nặng vô hình trên người đã biến mất.
Nếu không trải qua sự việc vừa rồi, Văn Thước Tùng sẽ chẳng ngờ rằng uy phong của một ai đó lại có thể mạnh mẽ đến nhường này.
“Chú… Tả, anh ta, anh ta thực sự là chủ nhân của Thiên Cửu môn sao ạ?”, Cung Ngạo sợ sệt hỏi.
Tả Quân lạnh lùng nhìn gã, vẻ mặt vô cùng khó tả, “Cậu nghĩ sao?”
Còn nghĩ sao được nữa!
Ngoại trừ chủ nhân Thiên Cửu môn, làm gì còn ai có thể ép buộc một nhân vật quyền lực như Tả Quân đến mức này.
Không thể không toàn tâm cống hiến sức lực.
Cảm giác kinh hoàng trong lòng Cung Ngạo không hề vơi đi chút nào, thậm chí gã còn cảm thấy sợ hãi hơn.
Vào ban ngày, gã còn dám gây khó dễ cho chủ nhân Thiên Cửu môn?
Nhỡ sau này bị tính sổ thì biết làm sao đây?
…
Chuyến đi Tế Bắc đã kết thúc, đã đạt được kết quả lý tưởng nhất.
Có được Tả Quân của Tế Bắc, là một bước vô cùng ý nghĩa trong quá trình tập hợp Thiên Cửu môn.
Tôn Hàn không về khách sạn nghỉ ngơi, mà rời đi ngay trong đêm để quay về Giang Châu.
Chuyện đã xong, anh không cần nán lại nữa.
“Thưa cậu, người như Tả Quân chưa chắc sẽ giữ lời. Có thể ông ta chỉ trung thành ngoài miệng, e là không có ý nghĩa gì cả”, Phá Quân chậm rãi lái xe rời khỏi Tế Bắc, vừa lo lắng cất lời.
Tôn Hàn hiểu đối phương đang lo điều gì. Ở địa vị của Tả Quân, mấy thứ như “nhất ngôn cửu đỉnh, lời hứa nặng tựa nghìn cân” chỉ là sáo rỗng.
Chờ Tôn Hàn rời đi, thế lực dưới trướng ông ta vẫn còn đấy, có thể trở mặt nuốt lời bất cứ lúc nào.
Huống chi, Tả Quân cũng có thể đồng ý trở về Thiên Cửu môn trên danh nghĩa, bằng mặt nhưng không bằng lòng, tiếp tục làm bá chủ ở thành phố Tế Bắc.
Nói một cách đơn giản, ông ta trở về nhưng không phục tùng là được.
Song Tôn Hàn chỉ lắc đầu, “Nếu như là trước đây, chắc chắn tôi sẽ đưa Tả Quân đi cùng thì mới yên tâm được. Nhưng bây giờ không cần nữa”.
Không cần nữa?
Phá Quân trưng ra vẻ khó hiểu.
Tôn Hàn khẽ cười, “Tả Quân không dễ đối phó. Trong tình huống bình thường, dù cậu có đánh thắng ông ta, ông ta cũng sẽ không cam tâm trao trả Tế Bắc như đã hứa”.
“Nhưng ông ta vẫn lựa chọn tuân theo, có biết tại sao không?”
“Là vì… ông ta có con rồi?”, một lát sau, Phá Quân mới nói ra suy đoán.
“Đúng vậy!”
Tôn Hàn gật đầu, “Ông ta ấy à, một khi đã có cốt nhục của mình, thì làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không còn khí khái như xưa nữa. Nếu như là Tả Quân của ngày trước, đừng nói là bắt ông ta cúi đầu, nếu tôi thực sự chọc giận Tả Quân, ông ta rất có thể sẽ giữ tôi ở lại Tế Bắc!”
“Chỉ tiếc rằng, Tả Quân uy vũ không còn, đã thua về mặt khí thế rồi”.
“Nếu ông ta dám tiếp tục chống đối tôi, cứ xem như không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng Văn Ảnh”.
“Trong chuyến đi Tế Bắc lần này, người phụ nữ Văn Ảnh ấy đã giúp tôi nhiều phết đấy!”.
Ông ta tuyệt đối không phải là người đơn giản, dù có là một trong bảy vị tướng dũng mãnh của Thiên Cửu môn ngày xưa, hay Tam Vương Tây Nam của bây giờ.
Lần này Tôn Hàn đến Tế Bắc, cũng không nghĩ mình sẽ một bước thu nạp được Tả Quân.
Nguyên nhân khiến Tôn Hàn nảy ra ý định từng bước ép buộc Tả Quân, chính là Văn Ảnh đã mang thai đứa con của ông ta.
Nghe anh nói đến đây, Phá Quân đã hiểu rồi.
Khi anh về đến Giang Châu đã là sáng ngày hôm sau.
Tôn Hàn không liên lạc với ai cả, mà dành một ngày nghỉ ngơi ở biệt thự.
Một ngày nữa là Tết, cũng là ngày Đồng Đồng đăng ký nhập học.
Sau khi kết thúc nốt học kỳ mẫu giáo này, Đồng Đồng sẽ lên lớp Một.
Chuyện đăng ký nhập học cho Đồng Đồng đã có Liễu Y Y phụ trách, không cần Tôn Hàn phải lo lắng.
Vậy nên Tôn Hàn tranh thủ chút thời gian, đến chờ ở trước trường mẫu giáo vào khoảng mười giờ sáng.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Y Y đã dắt tay Đồng Đồng đang vô cùng vui vẻ bước ra.
“Bố ơi!!”
Đồng Đồng đột nhiên nhìn thấy Tôn Hàn, lập tức tung tăng chạy về phía anh.
Liễu Y Y cũng tiến lại gần anh, vẻ mặt rất đỗi bất ngờ, “Anh về từ khi nào thế?”
“Sáng hôm qua, anh hơi mệt nên nghỉ ngơi ở nhà một ngày”, Tôn Hàn thành thật đáp.
Liễu Y Y bèn gật đầu.
“Được rồi, đã đăng ký xong, Đồng Đồng của chúng ta sắp đi học rồi. Anh đưa hai người đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng nhé!”, Tôn Hàn vừa mở cửa xe ra vừa nói.
“Vâng ạ!”
Nghe nói được đi ăn ngon, Đồng Đồng chưa cần biết là gì, phải giơ hai tay tán thành trước đã.
Liễu Y Y nhìn Đồng Đồng bằng ánh mắt đầy trìu mến, cũng không phản đối.
Tôn Hàn đưa Liễu Y Y và Đồng Đồng đi ăn hamburger, sau đó đi dạo ở công viên gần đấy.
Đồng Đồng vừa thấy mấy trò chơi dành cho trẻ em trong công viên đã chạy ngay về phía đó.
Còn Tôn Hàn và Liễu Y Y tìm chỗ để ngồi xuống.
“Anh định khi nào sẽ đi?”, Liễu Y Y hỏi thẳng.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ giây lát, “Hai ngày nữa”.
Tết sắp qua, năm cũ cũng đã kết thúc tại đây, ngày Giang Lệ xuống phía Nam càng lúc càng đến gần.
Anh sắp phải khởi hành đến tỉnh lỵ rồi.
“Nhanh thật đấy”, Liễu Y Y cảm thán, tựa như đang nghĩ suy gì đó.
Tôn Hàn gật đầu, “Thật vậy, thời gian trôi qua rất nhanh”.
Còn nhớ ngày anh ra tù, vẫn chưa đến mùa đông. Khi ấy, mỗi lần gặp anh, Liễu Y Y đều trưng ra thái độ hận thù sâu sắc, làm sao có chuyện bình thản trò chuyện với nhau như bây giờ?
Bây giờ, xuân đã về, hoa đã nở.
“Tôi định nói cho Đồng Đồng biết thân thế của con bé”, do dự hồi lâu, Liễu Y Y mới quyết định nói ra.