Lý Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn rồi nói: “Tôn Hàn, nếu cậu đã đến đây rồi thì tôi cũng nói thẳng luôn, thật ra lần này tôi mời Lâm Ảnh đến đây là vì cậu đấy!”
“Tôi đang cần một khoản tiền, chỉ cần cậu cho tôi thì tôi thề là sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu với Lâm Ảnh nữa! Nếu cậu từ chối thì hôm nay, hai người đừng hòng rời khỏi đây, tôi không sợ ông chủ Trương đâu”.
Nghe thấy thế, Tôn Hàn nghiêm mặt nói: “Ông thua bạc đến mức nợ nần chồng chất như vậy à?”
“Không phải tôi, mà là anh tôi! Nếu không có tiền thì anh tôi sẽ phải ngồi tù, thậm chí là chết”.
Lý Hổ nghiến răng nói.
Trương Tam là trùm sỏ của đám lưu manh ở Ma Đô, một nhân vật ác liệt thật sự!
Nếu không vì đã bị dồn vào đường cùng, Lý Hổ cũng không dám mạo hiểm làm trái lời hắn, sau đó đến gây phiền phức với một nhân vật không hề đơn giản như Tôn Hàn.
Nhưng ông ta không còn cách nào khác nữa rồi!
“Bao nhiêu tiền, tôi có, tôi có!”
Lâm Ảnh vội nói.
Chỉ cần được sống yên ổn, cô ấy đưa hết mười triệu cho Lý Hổ luôn cũng được.
So với sự an nguy của bản thân thì tiền là cái thá gì chứ!
Vừa nhìn Lý Hổ, cô ấy đã muốn phát điên rồi.
“Cô có ư? Lâm Ảnh, cô thì có bao nhiêu tiền? Cô có biết tôi cần bao nhiêu tiền không?”
Lý Hổ nói với vẻ coi thường.
Lần này, ông ta định lừa Lâm Ảnh đến đây rồi bắt lại, sau đó tống tiền Tôn Hàn.
Ông ta không hề nghĩ đến việc Lâm Ảnh có tiền.
“Mười triệu, Tôn Hàn đã cho tôi mười triệu! Chỉ cần ông đừng làm bậy thì tôi sẽ cho ông hết!”
Lý Hổ: “…”
Cậu Tôn này dám cho Lâm Ảnh những mười triệu ư?
Quả nhiên phụ nữ kiếm tiền nhanh thật!
Nếu hai anh em ông ta mà có khoản tiền này thì đâu đến nỗi?
Tôn Hàn nghĩ mà thấy chán, Lâm Ảnh kém quá, chưa gì đã khai hết ra rồi?
Lý Hổ này đâu cần tới nhiều tiền như vậy.
Nói thật chứ, ngu ngơ thế này thì mất tiền cũng đúng.
“Được, mười triệu! Cô hãy chuyển khoản cho tôi, sau đó chờ đến mai, tôi sẽ thả hai người đi”.
Quả nhiên, Lý Hổ đã chấp nhận số tiền ấy ngay.
Dẫu sao giờ ông ta cũng chó cùng rứt giậu rồi, có đòi hỏi thêm chút nữa thì sao nào?
“Được, được!”
Đúng lúc này, Tôn Hàn chợt lên tiếng: “Thật ra ông chỉ cần năm triệu thôi đúng không?”
Lý Hổ nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin: “Sao cậu biết?”
Tôn Hàn cười nói: “Tôi không chỉ biết ông cần năm triệu, mà tôi còn đoán được anh trai ông là ai, đó là một công nhân ở công trường dự án đảo Lâm An. Vì thua bạc nợ quá nhiều nên nhà họ Diệp đinh trả ông ta năm triệu để ông ta nhận tội trong vụ giấu xác ở đảo Lâm An đúng không?”
Lý Hổ mới nói qua tình hình mà Tôn Hàn đã đoán được ra rồi.
Nhưng Tôn Hàn không ngờ lại trùng hợp đến vậy, người chịu tội thay đó lại chính là anh trai của Lý Hổ.
Hai anh em một nhà đều ngập trong nợ nần vì cờ bạc, đúng là đáng buồn, nhưng cũng không thể trách ai được.
“Thế thì sao? Riêng tôi đã nợ một triệu, còn anh tôi thì nợ hơn hai triệu, nếu không trả thì sớm muộn gì cũng bị đánh cho què chân gãy cẳng”.
“Nhà họ Diệp định cho anh tôi năm triệu, trả hết nợ xong còn dư một khoản, anh tôi vì khoản tiền ấy mà định bán mạng mình rồi”.
“Ông ấy có thể đồng ý, nhưng tôi thì không!”
Lý Hổ điên cuồng gầm lên.
Lúc này, Lý Hổ đã mất khống chế, đôi mắt ông ta đỏ ngàu: “Cậu Tôn, chỉ cần có năm triệu này thì anh tôi sẽ không sao cả. Còn tôi trốn được thì trốn, không trốn được thì đi tù cũng được, dẫu sao cũng không chết được”.
“Tôi không cần mười triệu nữa, cậu cho tôi năm triệu được không? Dù gì cậu cũng có thiếu tiền đâu. Chỉ cần cậu cho tôi thì sẽ là ân nhân của tôi, cậu bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm nấy”.
Dứt lời, Lý Hổ đã oà khóc.
Có lẽ bấy giờ, ông ta mới ý thức được rằng hai anh em mình đã bị cờ bạc hại thê thảm đến mức nào.
Tan cửa nát nhà chứ chẳng chơi!
“Ông không nghĩ đến lúc này không còn là vấn đề năm triệu nữa sao?”
Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi bình tĩnh nói.
Lý Hổ nhìn anh chằm chằm mà không hiểu gì.
“Nhà họ Diệp đã tìm đến anh trai ông và ông ta đã đồng ý rồi. Dù bây giờ, tôi cho ông tiền thì anh ông cũng có thể đổi ý được không? Ông nghĩ nhà họ Diệp có dễ bị lừa thế không?”
“Nói theo cách khác thì ông thấy Trương Tam và nhà họ Diệp, ai đáng sợ hơn?”
Đương nhiên là… nhà họ Diệp rồi!
Dù nhà họ là dân làm ăn nên sẽ không dùng tới các thủ đoạn đen tối, nhưng dẫu sao cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở Ma Đô, nếu họ muốn làm gì với ai đó thì không phải là khó.
Kể cả để một ai đó biến mất.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Hổ lo lắng , bấy giờ mới biết là mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
“Tôi có thể giúp ông, đương nhiên đổi lại, ông cũng phải làm gì đó cho tôi”, Tôn Hàn cười nói.
Sự xuất hiện của Lý Hổ rất đúng lúc, trời xui đất khiến thế nào, anh đã nghĩ ra một kế hoạch.
“Cậu Tôn, cậu nói vậy là sao?”
“Chỉ cần ông nghe theo lời tôi thì tôi đảm bảo anh trai ông sẽ bình yên vô sự”.
Tôn Hàn nói một cách úp mở.
…
Tối đên, Tôn Hàn gọi điện cho Trương Tam, ngỏ ý muốn gặp hắn ngay.
Bây giờ, Đỗ Tiên đã coi Tôn Hàn là khách hàng cao cấp nhất nên Trương Tam phải nhanh chóng đến ngay.
“Anh Tôn, anh tìm tôi có việc gì thế?”
Trương Tam lo lắng hỏi.
Vì trong điện thoại, Tôn Hàn có vẻ rất gấp.
Nên hắn nghĩ chắc chắn phải có chuyện gì đó.
Vừa hay, có thể khiến hai người thân thiết hơn.
Trên đường đến đây, Trương Tam đã nghĩ xong rồi, bất kể là chuyện gì thì hắn cũng sẽ giải quyết ổn thoả cho Tôn Hàn.
“Lý Hổ đã bắt Lâm Ảnh rồi, sau đó bảo tôi đưa cho ông ta năm triệu! Tôi đã chuẩn bị tiền xong, nhưng sợ một mình đến đó sẽ nguy hiểm, vì thế tôi mới tìm đến anh”.
“Anh Trương, tôi thật sự rất thích Lâm Ảnh nên cô ấy không thể xảy ra chuyện được”.
Tôn Hàn bày ra dáng vẻ lo lắng.
Nghe thấy thế, Trương Tam lập tức chửi bới: “Mẹ kiếp! Lý Hổ ăn gan hùm rồi hay sao mà dám coi lời ông đây như gió thoảng bên tai, chắc chán sống rồi! Anh Tôn, tôi sẽ gọi cho Lý Hổ ngay”.
Trương Tam lấy điện thoại ra gọi cho Lý Hổ, sau đó cuộc gọi đã được kết nối.
Nhưng mặt của Trương Tam ngày càng trở nên u ám, cuộc đàm phán không thuận lời, Lý Hổ vẫn quyết đòi tiền đến cùng.
“Sao rồi?”
Tôn Hàn sốt sắng hỏi.
“Ông ta bảo chúng ta đến đó nhưng không được dẫn ai theo, Lý Hổ này định tạo phản rồi!”
Trương Tam phẫn hận nói.
“Sẽ không sao chứ?”
“Anh yên tâm, chúng ta cứ đi đi, tôi mà phải sợ ông ta chắc”.
Trương Tam không hề có vẻ sợ hãi, ánh mắt thì lạnh băng.
Mười giờ tối, hai bọn họ đã đến quán mạt chược.
Trương Tam gào lên: “Lý Hổ, tôi đến rồi đây!”
Sát khí ngất trời!
Kẽo kẹt!
Cánh cửa cuốn mở ra.
Trương Tam và Tôn Hàn nhanh chóng đi vào ngay.
Sau đó, đã có người kéo cửa xuống.
Lý Hổ và mấy tên đàn em khác đều ở đây, còn Lâm Ảnh thì không thấy đâu.
“Anh Tôn đã mang tiền đến rồi, cô Lâm Ảnh đâu?”
Trương Tam lạnh mặt hỏi.