Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trụ sở bất động sản Đại Long.

Tô Vấn Long tuyên bố với bên ngoài là mình đang đi nghỉ dưỡng, nhưng lúc này lại mặc một bộ vest đen ngồi vắt chéo chân trên sofa.

Lưu Phong và đám đàn em đứng cúi đầu lần lượt trước mặt ông ta.

“Các người giỏi thật, vì chút tiền mà dám động đến cả Tề Thiên Tại, sao ông ấy chưa xử các người nhỉ?”, Tô Vấn Long nghiêm mặt lạnh lùng nói với giọng điệu trào phúng.

Đám Lưu Phong không dám ho he một tiếng, ai nấy đều biết Tô Vấn Long đã nổi giận.

Nhưng khoản tiền đó đâu có ít, những tám trăm triệu đấy, ai mà không ham chứ!

Giờ thì hay rồi, Tề Thiên Tại chỉ đích danh muốn đánh tay đôi với Tô Vấn Long, họ thật sự đã rước hoạ lớn về cho ông Long rồi.

Nếu là ai khác nói muốn đánh tay đôi với ông Long thì chắc chắn chỉ là nói đùa.

Nhưng Tề Thiên Tại thì khác.

Trong lòng Lưu Phong hận Tôn Hàn thấu xương, nếu không tại anh thì chắc chuyện đã thành rồi.

“Ông Long, tại có một thằng nhãi xen vào, để tôi đi xử nó”, Lưu Phong trầm giọng nói.

Nghe thấy vậy, Tô Vấn Long lập tức bật cười như đang mỉa mai sự ngu dốt của Lưu Phong rồi thở dài nói: “Lưu Phong ơi là Lưu Phong, uổng công cậu theo tôi bao nhiêu năm, sao chẳng tinh tường chút nào vậy?”

“Cậu tưởng người thanh niên có thể can thiệp vào chuyện của Tề Thiên Tại là một người bình thường sao? Người bình thường mà thuyết phục ông ấy được à?”

“Cậu xử lý cậu ta? Tôi thấy khéo cậu còn chưa thấy mặt của người ta thì mình đã chết trước rồi ấy”.

“Ông Long, đó là ai ạ? Lẽ nào ông biết nó ư?”, lúc này, một tên đàn em của Lưu Phong khẽ hỏi với vẻ khó hiểu.

Lưu Phong cũng hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc cậu thanh niên ấy là ai.

“Tôn Hàn, người kế nhiệm của Phó Văn Húc, chủ hiện tại của Thiên Cửu Môn”, Tô Vấn Long nói rõ về thân phận của Tôn Hàn, sau đó nhìn đám Lưu Phong đang chấn động tới mức ngây người: “Sao? Còn định đi xử lý người ta nữa không?”

“Tôi, tôi… ông Long, tôi biết lỗi rồi!”

Lưu Phong cố nén cảm giác hãi hùng xuống rồi nhận sai.

Chủ của Thiên Cửu Môn.

Người thanh niên trông chẳng có gì đặc biệt ấy lại là công tử Thiên Cửu Môn đã khuấy động tỉnh Tây.

Lưu Phong vẫn thấy mừng vì họ đã không nảy sinh xung đột quá mãnh liệt ở quán bar, nếu không chẳng biết gã sẽ bị hành đến mức nào nữa.

Song có một vấn đề lớn là gã đã rước một mối hoạ to đùng về cho ông Long.

Tô Vấn Long bực dọc nhìn chằm chằm vào Lưu Phong: “Xem ra cậu cũng biết thân biết phận nên sợ rồi! Tôi cứ tưởng Lưu Phong cậu không sợ trời không sợ đất ở tỉnh Tây nên sẽ đi xông pha tiếp cơ”.

Tô Vấn Long không trách mắng Lưu Phong thêm nữa, lần này Lưu Phong đã phạm một sai lầm nghiêm trọng vì đã động tới người bạn cũ lâu năm của ông ta.

Nhưng dù gã mắc lỗi lớn đến thế nào thì ông ta cũng chẳng đánh chết gã được.

“Các người đúng là không biết tốt xấu! Tôi bảo các người đi ra ngoài cho mở mang đầu óc, là muốn các người học cách làm ăn chân chính. Thời đại bây giờ khác rồi, nhìn những người ngày xưa chuyên đánh đánh giết giết đi, giờ có ai có kết cục tốt không?”

“Đúng là không thể thay đổi cái thói lưu manh của các người được mà”.

“Được rồi, Lưu Phong ở lại, còn những người khác đi về nghỉ hết đi, đến khi nào tôi tha cho mới thôi, biến!”

Câu cuối cùng Tô Vấn Long như quát lên.

“Vâng!”

“Vâng!”

Tô Vấn Long nói vậy có nghĩa là công việc béo bở cải tạo khu nhà cũ không còn thuộc về họ nữa, thậm chí sau này ông ta có dùng đến họ nữa hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng”.

Nhưng họ đã gây ra hoạ lớn thì biết trách ai đây.

Đến Lưu Phong còn không dám có nửa lời oán trách nữa là.

Đám đàn em của Lưu Phong đều cúi đầu rời đi.

Tô Vấn Long ngước lên nhìn Lưu Phong, vãi gã run lên, không dám nhìn thẳng vào ông ta.

“Ông Long, chuyện này do tôi gây ra, ông đừng, đừng trách tội các anh em!”, Lưu Phong nghĩ một lúc lâu rồi chủ động nhận mọi trách nhiệm về mình.

Gã thì không sao, nhưng nếu ông Long không giao việc cho các anh em nữa thì họ đói ngay.

“Trượng nghĩa quá nhỉ! Lưu Phong, nhưng có phải lòng trượng nghĩa của cậu dùng sai chỗ ròi không? Cậu giấu tôi làm một việc lớn như vậy, mà bọn họ không ai nói với tôi một tiếng, đó là phạm tội chết đấy! Tôi xử họ như vậy mà cậu chưa thấy là nhẹ à?”, Tô Vấn Long lạnh giọng chất vấn.

Lưu Phong lập tức rụt cổ lại.

“Đừng tưởng mình giỏi giang đến đâu, chờ tôi với Tề Thiên Tại đánh nhau một trận xong, nếu tôi thua thì nửa đời còn lại cậu đi làm bốc vác mà sống qua ngày đi”.

“Ấy, ông Long, ông phải đánh nhau với Tề Thiên Tại thật sao?”

Song, điều Lưu Phong quan tâm không phải bản thân mình, mà là ông Long sẽ ứng chiến.

“Tề Thiên Tại đã nói rồi còn gì, đứng sau ông ấy còn có Tôn Hàn nữa, cậu tưởng tôi trốn được sao? Nếu cố né tránh không đánh thì người khác sẽ đánh giá tôi thế nào?”

Đây là điều khiến Tô Vấn Long thấy bực mình nhất, ông ta đã cố né không va chạm hay giao thiệp gì với Tôn Hàn rồi.

Kết quả là tâm phúc của ông ta lại tạo cơ hội cho người ta tìm tới.

Điều này khiến Tô Vấn Long càng đánh giá cao Tôn Hàn hơn.

Tôn Hàn muốn chấn chỉnh Thiên Cửu Môn mà chỉ dựa vào một mình Phá Quân là chưa đủ, bởi như vậy cũng không khiến người ta phục được.

Nhưng giờ anh đã móc nối được với Tề Thiên Tại, nếu Tô Vấn Long không ứng chiến thì kiểu gì cũng bị người đời chỉ trích.

Tả vương của Tề Bắc đã cúi đầu rồi.

Nghe đâu, lần đầu tiên Lý Hắc Tử đánh cuộc với Tôn Hàn cũng thua tơi bời.

Giờ thì đến lượt Tô Vấn Long ông ta.

Mưu của Tôn Hàn cao thật!

“Ông Long, tôi có lời này nhưng không biết có nên nói hay không?”, Lưu Phong chợt lí nhí nói.

“Chuyện tày trời cậu còn dám làm thì còn gì không dám nói nữa?”, Tô Vấn Long bực dọc nói.

Lưu Phong nhún nhường nói: “Ông Long, dù Tôn Hàn có là công tử của Thiên Cửu Môn đi nữa, nhưng ông cũng có bản lĩnh của mình. Thế lực của ông ở đây, ông có thể không đánh nhau với Tề Thiên Tại, nhưng có thể bảo Tôn Hàn thay thế ông ấy”.

Bản lĩnh ngày xưa của Tề Thiên cụt chân thế nào thì ai trong Thiên Cửu Môn cũng biết cả.

Dù ông ấy đã lui về ở ẩn mười năm, nhưng Lưu Phong đã được nếm đòn của đối phương nên biết ông ấy mạnh đến mức nào rồi.

Gã thật sự lo ông Long không đánh lại Tề Thiên Tại được.

Nhưng Tôn Hàn thì khác, dù anh may mắn lọt vào mắt xanh của ông Phó và được chọn làm người kế nhiệm, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một thanh niên còn non nớt mà thôi.

Không đáng nhắc đến!

Nhưng Tô Vấn Long lại nhìn Lưu Phong như đang nhìn một tên ngu dốt, điều này khiến Lưu Phong hoài nghi mình đã lỡ lời gì đó.

Tránh Tề Thiên Tại, trực tiếp chuyển sang Tôn Hàn, không phải một cách hay hơn sao?

Ít nhất thì phần thắng cũng nhiều hơn mà.

“Đánh nhau với Tôn Hàn? Cậu nghĩ người ta không bẻ được mấy khớp xương già nua của tôi à? Đến Lý Hắc Tử còn chẳng chịu được mấy đòn của Tôn Hàn, cậu nghĩ tôi cầm cự được bao lâu hả?”

Nghe thấy vậy, Lưu Phong lập tức chấn động.

Lý Hắc Tử là chiến tướng số một của Thiên Cửu Môn ngày xưa, vậy mà không đỡ nổi mấy chiêu của Tôn Hàn ư?

Lẽ nào sức mạnh của công tử trẻ tuổi Thiên Cửu Môn đã ngang ngửa với ông Phó của trước kia rồi?

Bảo sao anh lại được chọn làm người kế nhiệm.

Ra cũng là một nhân vật xuất sắc!

“Trả lời Tề Thiên Tại đi, tôi đồng ý khiêu chiến của ông ấy”

Tô Vấn Long chợt đứng dậy rồi híp mắt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK