Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Á!!”

Lư Khôn kêu lên thảm thiết, hai tay ôm lấy đầu, máu chảy ròng ròng.

Hồ Hạo Nguyên và Vương Lê Văn đều sợ xanh mặt, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

“Giám đốc Tôn, rốt cuộc cậu có ý gì. Chuyện này nếu cậu không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ tố cáo với tập đoàn Thiên Tử. Cậu phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!”, Lư Khôn giận dữ gầm lên

Hồ Hạo Nguyên cũng thay đổi nét mặt, lạnh lùng nói: “Giám đốc Tôn, rốt cuộc cậu có ý gì? Cho dù có là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử thì cũng không thể tuỳ tiện đánh người! Hơn nữa, cậu cũng không phải người nắm toàn quyền ở tập đoàn Thiên Tử!”

Vế sau của câu này mới là trọng tâm.

Nếu người đánh là Tôn Khải Thành hoặc Giang Lệ thì dù có bị ăn đòn, Lư Khôn cũng không dám hé nửa lời.

Nhưng Tôn Hàn này vừa mới nhậm chức tổng giám đốc được mấy hôm. Nói thẳng ra thì vẫn chẳng phải tai to mặt lớn thực sự!

Vương Lê Văn sợ hãi, giám đốc Tôn động tay chân đánh ông chủ của bất động sản Bách Đại trong công ty truyền thông Ngân Trần, vậy là một lúc đắc tội với hai công ty lớn.

Mặc dù tập đoàn Thiên Tử không sợ nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Do dự một lúc, Vương Lê Văn lập tức bước ra khỏi văn phòng, lấy điện thoại gọi cho Chu Giang.

Nếu chuyện này không được giải quyết thoả đáng thì sẽ rất nghiêm trọng.

Mặc dù công ty Bách Đại kia không có gì ghê gớm, nhưng Lư Khôn được nhà họ Tần chống lưng nên đây không phải chuyện đùa.

Lúc này, Tôn Hàn đang nhìn Lư Khôn, lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy. Trông anh lúc này chẳng khác nào một hung thần giết người không chớp mắt.

“Đập một cái đã là nhẹ nhàng lắm rồi. Tôi còn dám đánh ông tàn phế, ông có tin không?”

Tôn Hàn gằn từng chữ.

Trước ánh mắt hung tợn của Tôn Hàn, cả Lư Khôn và Hồ Hạo Nguyên đều biết rằng Tôn Hàn đang không hề nói đùa.

Hai người họ cảm thấy rất khó hiểu bởi Lư Khôn và Tôn Hàn còn chưa từng gặp mặt thì lấy đâu ra mối thâm thù như vậy?

“Giám đốc Tôn, kể cả cậu muốn người khác chết thì cũng phải cho họ một lý do rõ ràng chứ!”

Trước khí thế bức người của Tôn Hàn, Lư Khôn cũng phải lép vế.

Nhưng lép vế không có nghĩa là ngậm bồ hòn làm ngọt. Chỉ cần trong việc này Tôn Hàn là người sai thì ông ta sẽ có người chống lưng.

Dù có là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử thì cũng không được phép bắt nạt người khác một cách quá đáng như vậy!”

“Thích nói đạo lý với tôi sao? Được, vậy có biết Thẩm Tri Thu không?”

Lư Khôn: "....... ."

Hồ Hạo Nguyên: “…….”

Hai người kia đứng như trời trồng, phút chốc đã hiểu ra một chút.

Ra mặt giúp Thẩm Tri Thu sao?

“Giám đốc Tôn, cậu và Thẩm Tri Thu công ty tôi có quan hệ gì?”, Hồ Hạo Nguyên hỏi với vẻ không chắc chắn.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi”, Tôn Hàn lạnh lùng đáp.

Hai người kia trong nháy mắt đã hiểu ra mọi chuyện.

Lư Khôn thèm muốn Thẩm Tri Thu, tìm mọi cách theo đuổi mà không có kết quả. Trong cơn giận dữ, ông ta không chỉ tát Thẩm Tri Thu một cái mà Hồ Hạo Nguyên còn ép Thẩm Tri Thu phải xin lỗi ngược lại Lư Khôn, nếu không sẽ đóng băng mọi hoạt động của cô!

Trước đây Thẩm Tri Thu là ngôi sao nhí nổi đình nổi đám, nhưng giờ đã hết thời thì bắt nạt một chút cũng đâu có sao?

Nhưng ai ngờ được Thẩm Tri Thu có người chống lưng.

Hồ Hạo Nguyên nghe đến đây thì cũng hoang mang lo sợ. Nếu làm căng chuyện này thì chưa nói đến việc Lư Khôn đuối lý rành rành mà nếu cấp trên hỏi thì Hồ Hạo Nguyên cũng không tránh khỏi liên quan!

“Lúc đó tôi không biết Thẩm Tri Thu là người phụ nữ của giám đốc Tôn. Nếu như tôi biết thì chắc chắn sẽ không làm như vậy! Việc này cậu chỉ cần nói rõ là sau này Lư Khôn tôi sẽ không làm phiền Thẩm Tri Thu nữa là được rồi! Giám đốc Tôn, nếu chỉ vì một người phụ nữ mà khiến tôi mất mặt thế này thì đúng là quá đáng!”

Lư Khôn vừa tức giận, vừa hoảng sợ đến thở không ra hơi!

“Ồ, vậy theo ý ông thì cái tát đó Thẩm Tri Thu phải chịu mà không được đáp trả sao?”, Tôn Hàn cảm thấy rất nực cười.

“Giám đốc Tôn, cậu vừa mới nhậm chức thôi, đừng có đắc ý quá! Nếu thực sự phải làm căng thì chưa chắc tôi đã sợ cậu đâu!”, Lư Khôn nghiến răng nói.

“Vậy thì làm căng thử xem, tôi cũng muốn xem ông có thủ đoạn gì. Lẽ nào là gọi nhà họ Tần ra mặt giúp?”

Tôn Hàn vẫn điềm nhiên như không.

Lúc này, điện thoại của Tôn Hàn rung lên.

Anh lấy điện thoại ra, người gọi là Chu Giang.

Tôn Hàn yên lặng một chút, sau đó bật loa ngoài rồi bắt máy.

“Tôn Hàn, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nếu muốn xử lý Lư Khôn thì nói với tôi một tiếng là được, tôi tự khắc sẽ tìm người giải quyết cho cậu! Cho dù cậu muốn ông ta biến mất thì tôi cũng sẽ nghĩ cách! Nhưng cậu lại đùng đùng chạy tới công ty Ngân Trần làm việc này thì kiểu gì cũng to chuyện!”

Trong điện thoại vọng ra giọng đầy lo lắng của Chu Giang.

Không phải trách Tôn Hàn động tới Lư Khôn mà trách cách anh xử lý Lư Khôn không đúng. Việc này nên âm thầm giải quyết mới phải.

Giọng của Chu Giang, Lư Khôn và Hồ Hạo Nguyên đều không lạ gì. Hai người đó vẻ mặt vô cùng khó coi.

Cảm giác như Lư Khôn trong mắt của Chu Giang chỉ là một con gián không hơn không kém.

Đặc biệt là Lư Khôn lúc này đã sợ hãi, mặt xanh lét như tàu lá chuối.

“Muốn ông ta biến mất cũng được”.

Má nó…

“Lư Khôn đánh người phụ nữ của tôi nên tôi phải đòi lại công bằng. Ngoài ra còn có một chuyện tôi định làm xong mới nói, nhưng nếu anh Chu đã gọi điện thì tôi sẽ nói luôn. Tôi muốn mua lại hai mươi phần trăm cổ phần của công ty Ngân Trần. Việc này anh giúp tôi nói với anh Giang một tiếng, tôi không gọi lại cho anh ấy nữa”.

“Đương nhiên hai người có thể không đồng ý, nhưng chức tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử này tôi cũng có thể không làm nữa!”

Nghe xong, Chu Giang đột nhiên im lặng.

Còn Hồ Hạo Nguyên thì trợn tròn mắt.

Mua lại hai mươi phần trăm cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần có nghĩa là tập đoàn Thiên Tử sẽ ngay lập tức trở thành đại cổ đông thứ hai của công ty này!

Vậy thì chẳng phải sau này Hồ Hạo Nguyên sẽ phải nhìn sắc mặt Tôn Hàn mà sống sao?

Hơn nữa, có thể nhận ra dù Tôn Hàn xưng hô với Chu Giang và Giang Lệ một câu anh Chu, hai câu anh Giang nhưng thực sự mà nói cũng không thể coi là tôn trọng họ.

Nói cách khác, vị trí tổng giám đốc này không phải do Tôn Hàn giành giật được mà là do Giang Lệ và Chu Giang mời anh làm.

Hai việc này hoàn toàn khác nhau!

Nếu là vế trước thì Tôn Hàn chỉ là một tổng giám đốc bù nhìn nhưng nếu là vế sau thì đến Giang Lệ cũng phải khách sáo với Tôn Hàn.

Lúc này, Hồ Hạo Nguyên chỉ mong sao Chu Giang đừng đồng ý việc này.

“Tôn Hàn, việc thu mua cổ phần công ty truyền thông Ngân Trần tôi nghĩ cậu cần suy nghĩ kỹ càng. Cậu cũng biết tình hình hiện tại của công ty, không có nhiều tiền mặt đến vậy”.

Thế nhưng, Chu Giang cũng không thẳng thừng gạt phăng đề nghị của Tôn Hàn mà dùng lý do không đủ vốn để khuyên ngăn.

Nhưng Tôn Hàn lại chẳng thèm bận tâm, đáp: “Vấn đề vốn không cần anh Chu lo, phiền anh thông báo với anh Giang một tiếng là được”.

Sau đó Tôn Hàn cúp luôn điện thoại.

Đến lúc này, Lư Khôn đã hiểu ra vấn đề, lần này ông ta đã chọc phải tổ kiến lửa rồi.

Vì gây sự với Thẩm Tri Thu mà giờ gặp rắc rối lớn!

Không phải một cậu ấm ở Thượng Kinh, nhân vật này còn khó đối phó hơn đám công tử nhà giàu kia nhiều!

Đúng là toang!

“Hồ Hạo Nguyên, việc tôi thay mặt tập đoàn Thiên Tử mua lại hai mươi phần trăm cổ phần công ty Ngân Trần là việc ông không thể tự quyết định. Gọi điện thoại cho cậu chủ Lạc đi”.

Tôn Hàn nói một câu ngắn gọn rồi lại đặt mông xuống sô pha, bình tĩnh thưởng trà.

Nhưng lúc này, Lư Khôn và Hồ Hạo Nguyên đều không còn dám coi thường Tôn Hàn như lúc trước nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK