Anh em Lưu Hằng Quân, Lưu Vũ Quân đã biến mất.
Ai sáng mắt một chút thì đều biết họ đã bị Hàn Hướng Đông xử lý rồi.
Giang Lệ có lợi hại đến mấy thì tỉnh lỵ tỉnh Nam cũng là sân nhà của Thiên Cửu môn. Về mặt thông tin hay hành sự, Thiên Cửu môn đều nhanh hơn Giang Lệ rất nhiều.
Ví như việc loại trừ hai người kia.
Trừ phi Lưu Hằng Quân và Lưu Vũ Quân luôn ở bên cạnh Giang Lệ, một tấc cũng không rời, bằng không thì Hàn Hướng Đông luôn có cách tóm được bọn họ.
Trong vòng hai ngày, Hàn Hướng Đông đã thuận lợi thanh trừng hai kẻ phản bội Thiên Cửu môn, còn làm cực kỳ sạch sẽ ngay trong tầm mắt của Giang Lệ. Chuyện này đã khiến người của Thiên Cửu môn vững tin hơn nhiều.
Thiên Cửu môn bọn họ không hề yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn như thế!
Chỉ cần đợi đến ngày mai - ngày Kim Thất Lạc bị xử lý, thì trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, sẽ không còn người nào trong môn phái dám có lòng riêng nữa.
Đây cũng là lý do Tôn Hàn nhất quyết không bỏ qua.
Nếu đối xử với kẻ nào cũng nhân từ thì sẽ chẳng còn ai biết nể sợ nữa. Các thành viên trong Thiên Cửu môn mà thoải mái đi đầu quân cho Giang Lệ như thế thì còn gì là uy tín của Thiên Cửu môn?
Có những chuyện không thể nhân nhượng.
Lúc này, ở toà nhà Lăng Đông.
Theo thói quen, Giang Lệ ngồi ở xô pha trên tầng cao nhất, đối diện với toà nhà tập đoàn Cửu Thành.
Ông ta lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, đoạn đưa lên mũi ngửi rồi nói, “Không ngờ tên Hàn Hướng Đông kia đúng là nhân tài. Tôi đã sắp xếp bảo vệ Lưu Hằng Quân và Lưu Vũ Quân kĩ càng như vậy rồi mà vẫn bị cậu ta tóm được”.
Nhìn vẻ mặt, có thể thấy bây giờ Giang Lệ cực kỳ không vui.
Anh em Lưu Hằng Quân, Lưu Vũ Quân là những người đầu tiên đầu quân cho ông ta. Hạng người như thế thì chắc chắn chẳng có lòng trung thành rồi.
Nhưng vì họ là những người đầu tiên đầu hàng nên Giang Lệ khá để tâm, cũng tìm cách bảo vệ họ chu toàn để làm gương cho người khác.
Ngay khi có tin Thiên Cửu môn sẽ xử lý hai anh em họ, Giang Lệ đã sắp xếp cho họ nương náu ở một nơi bí mật và an toàn.
Theo tình huống bình thường, họ sẽ trốn được từ ba đến năm tháng mà không bị ai tìm ra mới phải.
Nhưng Hàn Hướng Đông đã bắt được và xử lý hai người họ chỉ trong vòng hai ngày.
Giang Lệ đã chịu một cú vả mặt đau điếng.
“Thiên Cửu môn có thể làm chủ sáu tỉnh Tây Nam, trong môn phái chắc chắn phải có người tài rồi! Hàn Hướng Đông, Thẩm Vấn, Lệ Lận, Tề Thiên Tại, cả Tô Vấn Long, đều là những nhân vật rất lợi hại”.
“Việc hai anh em nhà họ Lưu bị bắt cũng chẳng có gì lạ”.
Lúc này, Chu Giang vẫn giữ phong thái nho nhã, không hề cảm thấy ngạc nhiên mà còn có hứng trêu đùa..
Nói trắng ra thì chuyện sống chết của Lưu Hằng Quân và Lưu Vũ Quân có liên quan gì đến Chu Giang đâu?
Dù Kim Thất Lạc có chết, Chu Giang cũng chẳng thấy có gì to tát.
“Đúng vậy. Tuy trình độ đá đấm của Thiên Cửu môn đa số cũng chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng về thủ đoạn thì rất lợi hại. Nếu không nhờ Công Tử Minh và Thiết Lê Hoa có quyền lực đủ mạnh thì ngay cả việc chen chân vào Tây Nam còn khó, chứ đừng nói là nuốt chửng cả Tây Nam”, Giang Lệ cảm thán.
Người ngoài nhìn thấy tập đoàn Thiên Tử mạnh mẽ tiến quân vào Tây Nam, vừa tiến vào đã khiến Thiên Cửu môn không thể chống trả.
Nhưng mấy ai biết rằng, vì để làm được những chuyện này, tập đoàn Thiên Tử đã chuẩn bị bao nhiêu thứ, đã tiêu tốn bao nhiêu mối liên hệ, và rủi ro phải gánh chịu là rất lớn!
Thực sự không dễ dàng gì!
Hơn nữa, hiện tại họ chỉ áp chế được Thiên Cửu môn ngoài mặt, thực tế là Thiên Cửu môn tuy bị khống chế ở khắp nơi nhưng vẫn chưa hề chịu thiệt hại nghiêm trọng gì.
Nếu Giang Lệ không dùng một chút thủ đoạn để đánh Lệ Lận tàn phế, cục diện còn chẳng được như bây giờ.
Nghĩ đến đây, Giang Lệ bèn tán thưởng, “Nói mới thấy, tôi thực sự rất khâm phục Tôn Hàn, đến bây giờ vẫn không có hành động gì, cực kỳ vững vàng! Thậm chí tôi còn cảm thấy đối thủ của tôi không phải là một cậu Tôn trẻ trung mà là một ông Tôn nhìn xa trông rộng!”
“Tên Phó Văn Húc này đúng là, chết rồi mà vẫn để lại cho tôi một đối thủ khó nhằn vậy”.
“Đúng là phong thái của thủ lĩnh!!”
Chu Giang hơi đưa mắt nhìn Giang Lệ, không ngờ ông ta lại đánh giá cao Tôn Hàn đến vậy!
Còn dùng từ ‘phong thái của thủ lĩnh’ để mô tả!
Hắn đã quen Giang Lệ ba mươi năm, kề vai sát cánh từ ngày cả hai còn mặc quần thủng đáy.
Đây cũng là lý do Chu Giang không làm cậu ấm ở Thượng Kinh nữa, mà cùng Giang Lệ vận hành Công Tử Minh.
Hai người họ thân thiết đến mức chẳng phân biệt anh hay tôi nữa.
Ngoại trừ vợ, thứ gì cả hai cũng chia sẻ với nhau được.
Vì lẽ đó, Chu Giang dám tự xưng mình là người hiểu Giang Lệ nhất trên đời này, chứ không phải “một trong số những người”.
Chính vì quá hiểu, nên hắn mới thấy kinh ngạc!
Giang Lệ là kẻ kiêu ngạo từ tận cốt tuỷ. Sự kiêu ngạo của ông ta tựa như sao trên trời, chẳng buồn đặt chúng sinh vào mắt.
Vậy mà ông ta lại có thể đánh giá Tôn Hàn có phong thái của thủ lĩnh!
Quả là hiếm có.
Ví dụ như cậu ấm đứng đầu Thượng Kinh, khi Giang Lệ nhắc đến, cũng chỉ nói bằng giọng ngông nghênh, một kẻ mắt để trên đầu.
“Nhắc mới nhớ, cậu ấm đứng đầu Thượng Kinh cũng mang họ Tôn. Anh có cảm thấy giữa hai người họ có rất nhiều điểm giống nhau không?”, Chu Giang thích thú hỏi.
Ồ?
Giang Lệ khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ.
Tôn Khải Thành?
Giang Lệ không so được với các tiền bối thế hệ trước của giới thượng lưu Thượng Kinh, do hạn chế về sức mạnh tài nguyên, Giang Lệ có chơi thế nào cũng không lật được mấy ông lớn ấy.
Nhưng trong lứa tiểu bối, có một người có thể trở thành đối thủ của Giang Lệ, và cũng chỉ một người này thôi.
Đó là cậu ấm đứng đầu Thượng Kinh, Tôn Khải Thành!
Giang Lệ đã từng đấu với Tôn Khải Thành, lần nào cũng rơi vào thế hạ phong.
Nhưng Giang Lệ không chịu phục kẻ đó.
Giang Lệ không nghĩ mình thua kém Tôn Khải Thành. Nếu như thực sự không đấu lại, thì phần lớn nguyên nhân đến từ việc thân phận của hắn ta là con trai cả của nhà họ Tôn, đứng đầu bốn gia đình tài phiệt!
So với Giang Lệ, sức mạnh tài nguyên mà hắn ta có thể sử dụng mạnh hơn rất nhiều!
“Nói mới thấy, phong cách hành sự của Tôn Hàn đúng là có ba phần tương đồng với Tôn Khải Thành, ra tay vừa nhanh, vừa độc, vừa chuẩn!”
“Nhưng hai người họ không so sánh với nhau được. Thiên Cửu môn của Tây Nam có mạnh đến mấy, thì cũng chẳng là cái thá gì khi so với nhà họ Tôn đứng đầu bốn gia đình tài phiệt trong nước”.
“Không cùng đẳng cấp”.
Giang Lệ đưa ra nhận xét.
Không phải là Tôn Hàn không bằng, mà là vị thế không bằng.
Thiên Cửu môn bá chủ Tây Nam, nhìn có vẻ rất lớn mạnh.
Nhưng có lẽ Thiên Cửu môn chỉ thực sự lớn mạnh vào thời điểm một trăm năm trước. Một trăm năm đã trôi qua, các thế lực trong nước đã trỗi dậy, xưng bá một phương.
Còn Thiên Cửu môn chẳng bằng ngày xưa nữa.
Trong mắt các tài phiệt nắm giữ vận mệnh đất nước, Thiên Cửu môn chẳng đáng là gì.
Một khi bốn gia đình tài phiệt ấy muốn lật đổ Thiên Cửu môn, thì Thiên Cửu môn sẽ không có bất kỳ cơ hội chống trả nào.
Thậm chí, trong mắt các nhà tài phiệt ấy, việc Giang Lệ được ca tụng là vị vua thế giới ngầm cũng giống như con cái của họ chơi nhà chòi mà thôi.
Không đáng nhắc đến.
Giang Lệ chẳng qua chỉ là một nhân tài mới nổi lên, là vị vua ở thế giới ngầm.
Còn chủ nhân của bốn gia đình tài phiệt kia, mới là vị vua của thế giới thực sự!
Nhà họ Tôn của Tôn Khải Thành, đứng đầu bốn gia tộc ấy.
Chu Giang nói bằng giọng thích thú, “Nếu Tôn Hàn có thể ở cùng một đẳng cấp với Tôn Khải Thành để đọ sức, em sẽ cảm thấy khá thú vị đấy”.
“Mà nghe nói hai mươi sáu năm trước, vợ chồng ông Tôn chết do tai nạn, con trai út không rõ tung tích. Bây giờ, chắc là tầm tuổi Tôn Hàn rồi”.