“Khi ấy Tôn Vượng Thịnh vừa trở thành người đứng đầu nhà họ Tôn, còn Liễu Thị Long đang nắm giữ chức vị quan trọng, đảm bảo an toàn của Thượng Kinh!”
“Hôn ước của cậu và Liễu Phương Phương đã được lập vào thời điểm ấy”.
“Nếu nói đến mục đích, tôi nghĩ có thể là vì sự an toàn của cậu chưa được đảm bảo, Tôn Vượng Thịnh lại không dám chắc chắn mình có thể bảo toàn cho cậu. Vậy nên, ông ta mới định đoạt hôn sự này cho cậu, hy vọng sẽ cho cậu một sự che chở!”
Nghe vậy, Tôn Hàn hơi lặng đi, đoạn cất tiếng hỏi, “Tôn Vượng Thịnh có vị thế hàng đầu ở Thượng Kinh, năm ấy vừa ngồi vào vị trí trưởng tộc họ Tôn, mà lại không thể bảo vệ một đứa trẻ ư? Còn phải dùng cách liên hôn để tìm chỗ dựa cho một đứa trẻ? Nghe kiểu gì cũng rất buồn cười!”
Chu Giang ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Không buồn cười tí nào đâu! Cậu không biết tình hình lúc ấy, nên mới nghĩ rằng Tôn Vượng Thịnh có tiếng nói tuyệt đối trong nhà, nhưng thật ra không phải như vậy”.
“Nhà họ Tôn vào thế hệ trước có rất nhiều nhân tài, dưới quyền trưởng tộc đời trước có hai chủ soái và một vị vua!”
“Một trong hai chủ soái chính là Tôn Vượng Thịnh - con trai của vị trưởng tộc này. Từ lúc mới làm việc, ông ta đã luôn được đào tạo để làm người thừa kế của nhà họ Tôn, nhưng chờ đến năm bốn mươi mấy tuổi mới trở thành trưởng tộc! Nhưng xét về năng lực, ông ta xếp nhất nhì ở Thượng Kinh”.
“Sau ông ta, hai người tài giỏi nhất là con trai cả và con trai út”.
“Con cả của Tôn Vượng Thịnh - Tôn Đạo Hương, đã vang danh ở Thượng Kinh từ rất sớm, con đường sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, trước năm ba mươi tuổi đã có địa vị cao, thành tựu gần như không hề thua kém bố mình! Đến nay người ta vẫn luôn cho rằng Tôn Đạo Hương sẽ tiếp tục con đường của Tôn Vượng Thịnh, thuận lợi tiếp quản quyền trượng nhà họ Tôn, trở thành trưởng tộc thế hệ tiếp theo!
“Đây chính là hai chủ soái nhà họ Tôn!”
Chu Giang ngừng lại một nhịp rồi nói tiếp, “Giờ tôi sẽ nói đến vị vua kia nhé! Đây cũng chính là người khiến đất nước này thương tiếc nhất - Tôn Hành Vương của nhà họ Tôn!”
“Khi ông ấy chào đời, thiên sư của núi Long Hổ đã xem được ông ấy có mệnh cửu long triều thánh, nên mới đặt tên là Hành Vương, rồi đưa lên núi Long Hổ”.
“Năm mười sáu tuổi, ông ấy trở về Thượng Kinh, gây ra một trận sóng gió trong giới thượng lưu Thượng Kinh, trấn áp những cậu ấm hàng đầu Thượng Kinh và trở thành thủ lĩnh của giới cậu ấm đương thời”.
“Một năm sau, ông ấy gia nhập quân đội. Chỉ mất sáu năm, đã trở thành tướng quân trẻ nhất quân khu Tây Bắc, là một trong ba danh tướng hàng đầu!”
“Rồi tám năm trôi qua, Tôn Hành Vương đạt đến đỉnh cao và trở thành vị tướng số một đất nước!”
“Bấy giờ, nhà họ Tôn đã sản sinh một vị vua, một huyền thoại sống đương thời!”
“Nhà họ Tôn vào thời đại ấy hùng mạnh ngang ngửa cả quốc gia, không một ai dám tranh đoạt hay chạm trán”.
“Cũng vào năm ấy, trưởng tộc đời trước đã lâm bệnh nặng!”
Chuyện tiếp theo, không cần Chu Giang phải kể, Tôn Hàn cũng biết. Nói đúng hơn là cả đất nước này đều biết.
Trưởng tộc đời trước của nhà họ Tôn bệnh nặng, Tôn Hành Vương vì muốn gặp ông nội lần cuối nên đã ngồi máy bay chiến đấu để trở về Thượng Kinh ngay trong đêm.
Tiếc rằng máy bay chiến đấu đã gặp sự cố giữa đường.
Tôn Hành Vương và vợ đều thiệt mạng.
Còn về việc đứa con đã sống sót như thế nào, có ẩn tình gì hay không.
Đây chính là bí ẩn chưa có lời giải đáp trong suốt hai mươi bảy năm qua…