Trong ánh mắt của Phá Quân loé lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng thật ra thì không.
Đúng là thời đại tài năng mới lên ngôi.
Từ lúc Thiên Cửu Môn phân tách đến nay đã mườI năm, trong thời gian này mà không có nhân tài mới xuất hiện mới là lạ.
Chắc chắn Phá Quân là một trong số đó.
Có tin đồn, Phá Quân chính là tay đả thủ mạnh nhất hiện giờ của Thiên Cửu Môn.
Tôn Hàn gật đầu nói: “Có đánh lại Tả Quân hay không thì có cơ hội thử là biết ngay. Nhưng cậu thấy mai tôi đi gặp Kim Xuyên một lát được không?”
Phá Quân suy nghĩ một lát rồi hiểu ý của Tôn Hàn ngay, sau đó nói: “Nếu vậy chắc Tả Quân sẽ lo lắm đây!”
Kim Xuyên là một người rất có danh tiếng.
Từ hai mươi năm trước, ông cụ đã là thần tài nổi đình nổi đám của vùng Tây Nam nhờ đào khoáng sản, kinh doanh bất động sản và mở công ty bảo hiểm.
Gần như tất cả các lĩnh vực kinh doanh gì có thể kiếm được tiền thì Kim Xuyên đều làm, đáng nói là bây giờ vẫn vậy.
Có thể nói ông cụ chính là gương mặt tiêu biểu của thành phố Tề Bắc.
Ngoài ra, ông cụ còn có một thân phận khác, là bố vợ của Tả Quân.
Khi vừa gia nhập Thiên Cửu Môn, Tả Quân không có gì nổi bật cả, dù có tài đánh đấm, nhưng người giỏi lĩnh vực này trong Thiên Cửu Môn thì không thiếu.
Hơn nữa, thời đại bây giờ không còn dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề nữa rồi.
Nguyên nhân thật sự khiến Tả Quân bật lên là ông ta đã lấy Kim Phù Dung - con gái của Kim Xuyên làm vợ.
Từ đó trở đi, nhờ sự ủng hộ của Kim Xuyên nên Tả Quân mới thật sự một bước lên mây, liên tục trỗi dậy.
Cho đến hiện tại, ông ta đã trở thành Tả vương nổi tiếng.
Cuộc đời của Tả Quân có thể nói là công thành danh toại, nhưng chỉ có một điều đáng tiếc nhất là, vợ chồng ông ta đã lấy nhau gần hai mươi năm, nhưng vẫn chưa có một mụn con nào.
Đến nay, sản nghiệp của Tả Quân vẫn dựa phần lớn vào bố vợ mình, vì thế ông ta cũng không dám quá trớn với phụ nữ ở bên ngoài.
Chắc chẳng mấy ai ngờ Tả Quân đã ngoài bốn mươi tuổi mà vẫn tìm phụ nữ ở bên ngoài để sinh con cho mình.
Bây giờ, Tôn Hàn đi gặp Kim Xuyên rồi gợi chuyện này ra thì hay phải biết.
Chắc chắn Tả Quân sẽ không thể vui nổi.
Tại sao Văn Ảnh phải gấp gáp tìm một người đàn ông khác để kết hôn như vậy, chắc Tả Quân sợ Kim Phù Dung sẽ phát hiện ra đứa bé trong bụng Văn Ảnh chính là con của ông ta.
“Cho ông ta lo lắng chút cũng hay, chứ không tôi mà đi tìm ông ta tán ngẫu về chuyện của Thiên Cửu Môn, khéo còn bị khinh ra mặt ấy chứ”, Tôn Hàn cũng thấy đây là một cách hay.
…
Sáng hôm sau.
Liễu Y Y đến gõ cửa phòng Tôn Hàn, sau khi mặc đồ xong, anh mở cửa mời cô vào.
“Sớm thế này đã tìm anh có việc gì à?”
Liễu Y Y có vẻ lúng túng nói: “Em đã kể với mẹ về chuyện tối qua rồi!”
“Ừm, thế cô nói sao?”, Tôn Hàn ngồi xuống tay vịn sofa rồi hỏi.
Đúng ra thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Tiết Kiến Quốc bán đứng Liễu Y Y để làm lợi cho mình.
Chắc Tiết Lan sẽ thấy thất vọng về người em trai này lắm đây.
“Từ nay về sau, ngoài bà ngoại ra thì hai nhà sẽ không còn qua lại gì nữa”, Liễu Y Y thành thật đáp.
Người cậu thế này thì không có cho xong.
“Hôm nay em đến tìm anh là muốn hỏi khi nào thì anh đi? Mẹ em không muốn ở lại đây nữa”, Liễu Y Y nói tiếp.
Lẽ ra Tiết Lan rất hào hứng muốn ở lại Tề Bắc chơi vài ngày với mẹ mình.
Nhưng ai dè Tiết Kiến Quốc vì bản thân mà một mực muốn đẩy cháu ngoại mình là Liễu Y Y xuống vực thẳm.
Tiết Lan hoàn toàn thất vọng nên không còn tâm trạng ở lại đây nữa.
Tôn Hàn gật gù đã hiểu: “Anh thì chắc vài hôm nữa, nhưng em cũng biết đấy, ở đây anh cũng có mấy vệ sĩ bảo vệ, hay anh bảo họ đưa mấy mẹ con bà cháu về trước nhé?”
Tôn Hàn còn phải đi gặp Tả Quân nên chưa thể rời khỏi Tề Bắc được.
“Thế cũng được, nếu anh còn việc quan trọng thì em đưa Đồng Đồng về cùng luôn”.
“Ừ”.
Nói xong, Tôn Hàn bảo Phá Quân cử hai người lái xe đưa mấy mẹ con Liễu Y Y về nhà.
Ăn sáng xong thì mọi người sẽ lên đường.
Còn Tôn Hàn còn có việc với Tả Quân nên chưa về được.
Mười giờ sáng.
Tôn Hàn gửi thiệp xin gặp Kim Xuyên, nhưng dùng danh nghĩa của tập đoàn Cửu Thành.
Bây giờ, ai cũng biết Tả Quân đang muốn cắt đứt quan hệ với Thiên Cửu Môn nên thậm chí còn không tới tham dự lễ tang của Phó Văn Húc.
Còn Kim Xuyên lại là bốn vợ của ông ta, nếu Tôn Hàn dùng danh nghĩa công tử của Thiên Cửu Môn thì chắc Kim Xuyên sẽ không đồng ý gặp mất.
Phá Quân đi cùng Tôn Hàn vào trang viên của Kim Xuyên.
Sau đó, Phá Quân chờ ở bên ngoài.
Tôn Hàn được quản gia dẫn vào trong phòng khách.
“Giám đốc Tôn đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Kim Xuyên là một ông lão tóc bạc trắng, ông cụ mặc bộ Đường trang trông có khí thế của một cao nhân.
“Phải là cụ Kim đức cao vọng trọng mới đúng, tôi mạo muội tới thăm thế này, mong cụ đừng trách tội”, Tôn Hàn khách sáo bắt tay với Kim Xuyên.
“Đừng khách sáo, cậu ngồi đi!”
Có ba chiếc ghế sofa được bày giữa phòng khách rộng rãi, Kim Xuyên là chủ nhà nên đương nhiên ngồi ở ghế chính diện, còn Tôn Hàn ngồi ở ghế bên.
Ông cụ liếc nhìn Tôn Hàn một cái rồi cười nói: “Lão phu và tập đoàn Cửu Thành chưa từng qua lại với nhau, không biết cậu Tôn đến Tề Bắc rồi đặc biệt tới gặp lão phu là vì chuyện gì?”
Vừa mở lời, Kim Xuyên đã hỏi thẳng vấn đề chính luôn.
Mười năm trước, tập đoàn Cửu Thành chính là xí nghiệp đứng đầu ở Tây Nam.
Hiện giờ vẫn vậy.
Lý do rất đơn giản, vì tập đoàn này là sản nghiệp của Thiên Cửu Môn.
Đồng thời là tổng bộ của môn phái.
Thời thế thay đổi, tập đoàn này không còn được như trước nữa.
Hơn một trăm năm trước, khi Thiên Cửu Môn mới thành lập đã chọn Hương Đường làm tổng bộ, nhưng giờ thì không được nữa vì phải thay đổi theo thời thế.
Nhưng sản nghiệp đứng tên của Thiên Cửu Môn ít nhiều đều có dính líu tới tập đoàn Cửu Thành.
Mười năm trước, sau khi Giang Lệ di chuyển xuống phía Nam, Phó Văn Húc đi tù, Thiên Cửu Môn đã chia năm xẻ bảy.
Trong đó, Tả Quân cũng là một trong bảy thế lực phân nhánh.
Kim Xuyên là bố vợ của Tả Quân thì coi như người một nhà, nếu Tả Quân muốn tách ra thì chắc chắn Kim Xuyên sẽ không làm ăn gì với tập đoàn Cửu Thành nữa.
Lần này, Tôn Hàn dùng danh nghĩa lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cửu Thành đến đây thì Kim Xuyên có thể tiếp, nhưng sẽ không vồ vập hay đắc tội, chỉ đơn giản là nể mặt nhau thôi.
“Cụ mong tôi đến đây làm gì?”, Tôn Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Kim Xuyên cười lớn nói: “Lão phu mong cậu Tôn tới mời đi ăn rồi bàn chuyện làm ăn gì đó, cậu Tôn cũng biết rồi đó, ngoài kiếm tiền ra thì đời này lão phu chẳng biết gì cả”.
Ý của Kim Xuyên là mong Tôn Hàn đừng đề cấp lý do đến đây, hai bên gặp gỡ qua loa rồi ai về nhà nấy.
Chứ đừng mang phiền phức tới đây.
Tôn Hàn cũng cười nói: “Tôi cũng mong y như cụ vậy, nhưng mà khổ nỗi không được”.
“Chẳng giấu gì cụ, tôi đến đây là vì chuyện của con rể cụ”.